“ RẦM” – tiếng va chạm mạnh làm phá tan cái không khí tĩnh mịch của màn đêm đang bao trùm lấy con đường này.
Sau âm thanh đó, người ta thấy trên đường một người phụ nữ đang nằm bất động bên cạnh chiếc xe ô tô đã tông phải mình, đầu loang đầy máu. Gần đó có một đứa bé gái với khuôn mặt trắng bệt vì phải chứng kiến mọi chuyện. Cảnh tượng thật đáng sợ…..
…………………………………
Giật mình thức giấc, người Ngọc Linh nhễ nhại mồ hôi, tim đập mạnh, hơi thở dốc. Một lần nữa, cô lại mơ thấy ác mộng. Cơn ác mộng mang theo cảnh tượng kinh hoàng đó cứ ám lấy cô mỗi khi cô ngủ. Cái cảnh tượng của một quá khứ đau thương…..
“ Reng….Reng…..Reng….” – tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi.
Ngọc Linh tự trấn tĩnh lại bản thân, vớ lấy đồng hồ để tắt cái thứ âm thanh ồn ào đó. Rồi cô lấy cặp mắt kính trên bàn học và đeo vào. Một ngày mới lại bắt đầu. Ở ngoài kia, những tia nắng mặt trời đã ló dạng trên những đám mây trắng bồng bềnh, mọi thứ đều tràn trề năng lượng để chuẩn bị cho một ngày mới. Thế nhưng ở đâu đó thì lại không như thế. Mọi thứ xung quanh nhà của Ngọc Linh đều mang nặng sự u buồn và lạnh lẽo. Cứ như là sự sống không tồn tại ở nơi đây và chính chủ nhân của chúng cũng thế…
……………………………………………………………….
Mùa hè cũng đã sắp sửa qua đi và một năm học mới lại sắp sửa bắt đầu. Hôm nay chính là ngày nhập học của Linh. Năm nay Linh sẽ học lớp 9 – cái năm cuối cùng của năm tháng học cấp 2 với biết bao kỉ niệm thật đẹp và đáng nhớ. Nhưng với Linh có lẽ thời gian qua chẳng hề đem lại cho cô một kỉ niệm nào để trân trọng cả…
Linh đạp xe đến trường một cách chậm rãi. Dọc hai bên đường, trên những cành cây phượng vẫn còn vương vẫn những bông hoa đỏ thấm mang tên hoa học trò. Có những tốp học sinh trong bộ đồng phục tươm tất đang cười nói vui vẻ trên đường đến trường. Cái tuổi học sinh là thế đấy, lúc nào cũng sôi nổi và tràng đầy năng lượng. Nhưng Linh thì lại khác…
Sau khi dắt chiếc xe đạp của mình để ở nhà xe, Linh rảo bước trên sân trường và dừng chân bên cạnh hồ cá của trường. Nơi đây có thể là khu vực yên tĩnh nhất ở trong trường lúc này. Cô ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó và đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Tất cả mọi thứ đều vẫn như thế, chẳng hề thay đổi gì kể từ khi cô bước chân vào ngôi trường này. Lúc đó, Ngọc Linh là một cô bé lúc nào cũng vui tươi, sôi nổi, lạc quan và yêu đời. Ngày ấy, cô cùng những người bạn của mình vui vẻ cắp sách đến trường và cùng nhau cố gắng học tốt. Nhưng giờ đây có lẽ chỉ còn lại mình với nỗi buồn hằn sâu trong tim. Chẳng lẽ đó là do số phận chăng….
part 2: Quá khứ...
Như bao nhiêu đứa trẻ khác, Ngọc Linh được sinh ra trong vào tay yêu thương của cha mẹ. Cuộc sống cứ ngỡ là hạnh phúc và ấm áp ấy trong phúc chốc lại vỡ tan khi thần chết đã cướp đi sinh mạng người mẹ của cô trong một vụ tai nạn giao thông. Lúc ấy, Linh cũng chỉ mới sáu tuổi thôi – cái tuổi còn ngây ngô và chưa phải bận tâm nhiều cũng giúp cô bé nhanh chóng vơi đi nỗi đau mất mát ấy. Tuy là như thế nhưng cô vẫn nhận thức được rằng mình đã mất đi một người thân vô cùng quan trong với Linh. Từ đó người gần gũi với Linh nhất có lẽ chính là bà nội của cô. Ba cô thì phải đi công tác suốt, có khi cả tháng trời mới về nhà nên chẳng thể nào bên cạnh Linh thường xuyên được.. Linh không thường hay khóc nhè, không thường đòi ăn quà hay đồ chơi…Có lẽ là vì sống trong môi trường mà không có sự bao bọc của cha mẹ cũng làm cho Linh chững chạc hơn những người bạn đồng trang lứa.
Năm Linh vào lớp một, cái năm với bao nhiêu là sự bỡ ngỡ và e dè. Năm đó Linh được cô xếp ngồi bên cạnh một bạn gái với hai bím tóc xinh xắn. Cô bé đó thấy Linh ngồi cùng bàn với mình thì cất tiếng chào hỏi:
- Chào bạn! Mình tên là Vân! – vừa nói cô bé nở một nụ cười thật tươi nhìn Linh.
- Chào bạn, mình là Ngọc Linh! – Linh chậm rãi đáp lại.
Tình bạn của họ bắt đầu một cách tự nhiên như thế đấy. Cũng thật bất ngờ khi nhà của Vân ở cạnh nhà Linh và cùng đồng cảnh ngộ với cô. Ba Vân mất từ khi cô bé mới lên ba nên có lẽ vì thế mà hai đứa trẻ này rất thân với nhau. Từ khi biết Vân, cô bé Ngọc Linh trầm lặng ngày nào đã trở nên vui tươi hơn, cười nói nhiêu hơn. Vân chính là món quà mà ông trời đã ban tặng cho cô để bù đắp với những mất mát cùng với nỗi đau mà Linh phải chịu
Thời gian cứ thế dần trôi với biết bao nhêu là kỉ niệm và sự hạnh phúc mà Vân đã mang đến cho Linh. Nhưng ngày mai hạnh phúc đó có vẫn còn?
Thoắt cái cũng đã năm năm kể từ ngày Linh và Vân chơi với nhau. Năm đó Linh và Vân bước vào lớp sáu, bước vào một cấp bậc mới – cấp trung học cơ sở với biết bao mục tiêu được đặt ra để cùng nhau cố gắng thực hiện. Và năm học đầu tiên của cấp hai cũng đã hoàn thành, Linh và Vân cũng đạt được thành tích khá cao. Sau buổi tổng kêt năm học, hai cô bé cùng nhau đi bộ về nhà. Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè thì nhu cầu giải khát cũng là tất yếu. Thật may sao, ở bên kia đường có quán kem, không nghĩ ngợi gì nhiều, Linh liền đi qua đó để mua cho mình và Vân. Lúc này lòng đường cũng khá vắng vẻ, không có xe cộ qua lại nên Linh hơi chủ quan chạy một mạch đến đó. Nhưng cô không ngờ được rằng từ xa có một chiếc xe ô tô đang lao đến với tốc khá nhanh. Thấy thế, Vân liền chạy đến xô người bạn thân của mình ra. Và ngay lúc đó chiếc xe ô tô đã tông phải Vân mà không kịp thắng. Mọi việc diễn ra quá nhanh chóng đến nghẹt thở. Trước mắt Linh lúc này là hình ảnh của Vân với một vũng máu. Linh cứ đứng đó như người mất hồn vậy. Những kí ức đau buồn cứ ngỡ là mãi quên lãng chợt hiện về trong cô.
Cái ngày mà mẹ cô đã bị thần chết đưa đi khỏi thế giới này mãi mãi. Vào ngày ấy, khi mà Linh và mẹ cô đang trên đường về nhà. Lúc đó, quả bóng trên tay Linh bị rơi xuống và lăn ra đường. Thế là Linh cứ chạy theo để chụp lấy quả bóng mà không để ý gì đến xung quanh. Bỗng từ xa, một chiếc ô tô lao đến chỗ Linh và mẹ cô đã chạy ra đỡ đẩy cô qua một bên …
Giờ đây, khuôn mặt Linh ướt đẫm nước mắt, những giọt nước mặn chát cứ từ trong khóe mắt mà tuôn rơi. Linh bước đến gần Vân, quỳ xuống bên cạnh cô bạn và gào lên trong đau đớn:
- Vân… đừng bỏ.. đừng bỏ tớ mà! Cậu … cậu phải sống! Phải sống!
Vân không nói gì chỉ mỉm cười với cô – một nụ cười thật tươi như bao lần. Nhưng nụ cười ấy Linh có còn được thấy nữa không…
Ò ….. e …..ò….e……
Tại bệnh viện…
Đã nhiều phút trôi qua mà ca phẫu thuật vẫn chưa hoàn thành. Linh đứng ngoài chờ mà lòng thấp thỏm không yên. Người nhà của Vân cũng đã đến. Linh nhìn họ mà lòng có lỗi vô cùng, nếu không phải vì cô thì Vân đâu phải bị như thế này. Linh đến chỗ mẹ Vân ngồi. Nhìn cô ấy lúc này vô cùng lo lắng, khuôn mặt thì tái nhợt.
- Cháu xin lỗi cô. Vì cháu… mà … Vân mới ra nông nỗi này… - Linh nói trong nước mắt, cô định nói tiếp nhưng cổ họng cứ nghẹn ứ không thể phát ra tiếng.
Mẹ Vân ngước lên nhìn cô với cặp mắt u buồn xen chút sự phẫn nộ. Người mẹ nào thấy con mình như thế đều vậy cả thôi. Linh chỉ đứng đó chờ lời chỉ trích của cô ấy...
Nhưng kết quả chỉ là sự im lặng. Mẹ của Vân cuối xuống, ánh mắt bất lực. Điều đó làm cho Linh cảm thấy hận mình hơn. Thà rằng cô ấy cứ la mắng cô còn hơn là cứ im lặng đau đớn thế này.
“ Tinh” – ánh đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt, ca mổ cũng đã hoàn thành.
Mọi người đều bật giậy đến chỗ cửa, trong lòng ai đấy đều le lỏi một chút hy vọng.
- Chúng tôi xin lỗi! Vùng não bị tổn thương quá nặng nên nạn nhân đã tử vong...
Lời nói của Bác sĩ làm vụt tắt mọi hy mọng của mọi người. Không khí nơi đây nặng nề sự u buồn. Riêng Linh thì có cảm giác như có hàng trăm con dao đang đâm và tim cô bé vậy. Người không thể nào đứng vững được nữa, Linh dựa vào tường, nước mắt lại tràn ra trên khóe mắt…Ôi! Có lẽ nào ông trời lại muốn trêu cô. Thần chết đã lấy đi người mẹ của cô giờ lại còn nhẫn tâm cướp người bạn thân nhất khỏi thế giới này và để Linh ở lại nơi đây với cảm giác tội lỗi. Linh cứ nghĩ rằng sự ra đi của họ do chinh cô gây ra. Cô thà rằng người phải rời khỏi thế giới này là mình thì có lẽ họ sẽ còn sống hạnh phúc và cô sẽ không phải đau đớn như bây giờ.
Linh về nhà mà trong lòng nặng trĩu. Cô nhìn mọi thứ xung quanh mình. Bầu trời vẫn trong xanh, mọi vật vẫn nhộn nhịp như mọi ngày. Nhưng mà lòng cô thì đang nổi dông tố. Chẳng lẽ ông trời đang muốn trêu ngươi cô ư? Người cô như chẳng còn sức sống nào cả. Linh thẩn thờ đi vào phòng, nhốt mình ở trong đó và khóc…
Sáng hôm sau…
Nhìn Linh lúc này như người mất hồn vậy. Bà cô thấy thế cũng lo lắm nhưng không dám hỏi cô bởi vì bà biết tâm trạng của cô lúc này nên chỉ im lặng nhìn cô..
Một tuần trôi qua một cách nặng nề…
- Bà ơi! Bà tỉnh lại nhìn con đi bà! – Linh gào lên trong đau đớn.
Những ngày đó Linh đã khóc rất nhiều, khóc nhiều đến nỗi cô không còn sức để mà khóc nữa. Linh vẫn còn chưa hết buồn chuyện của Vân thì bà Linh lại qua đời.Từng người thân bên cạnh cô cứ lần lượt ra đi để cô ở lại với nơi đây trong đau khổ. Cô cứ nghĩ rằng sự ra đi của họ là đều do cô mà ra. Và Linh còn có tư tưởng rằng mình chỉ mang lại tai họa cho những người bên cạnh mình. Thế là cô sống khép lòng lại, tự tạo cho mình một thế giới riêng tách biệt với bên ngoài và nhốt mình vào trong cái thế giới ấy. Bởi vì cô sợ, cô sợ lắm khi một lần nữa lại phải chứng khiến cảnh người mà mình yêu thương lần lượt ra đi và để cô ở lại nơi đây một mình, chơ vơ. Ngọc Linh vui tươi của ngày nào đã chết lặng đi từ lúc đấy. Và chỉ còn lại sự dặn vặc và nỗi đau trong tim cô.
Sau âm thanh đó, người ta thấy trên đường một người phụ nữ đang nằm bất động bên cạnh chiếc xe ô tô đã tông phải mình, đầu loang đầy máu. Gần đó có một đứa bé gái với khuôn mặt trắng bệt vì phải chứng kiến mọi chuyện. Cảnh tượng thật đáng sợ…..
…………………………………
Giật mình thức giấc, người Ngọc Linh nhễ nhại mồ hôi, tim đập mạnh, hơi thở dốc. Một lần nữa, cô lại mơ thấy ác mộng. Cơn ác mộng mang theo cảnh tượng kinh hoàng đó cứ ám lấy cô mỗi khi cô ngủ. Cái cảnh tượng của một quá khứ đau thương…..
“ Reng….Reng…..Reng….” – tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi.
Ngọc Linh tự trấn tĩnh lại bản thân, vớ lấy đồng hồ để tắt cái thứ âm thanh ồn ào đó. Rồi cô lấy cặp mắt kính trên bàn học và đeo vào. Một ngày mới lại bắt đầu. Ở ngoài kia, những tia nắng mặt trời đã ló dạng trên những đám mây trắng bồng bềnh, mọi thứ đều tràn trề năng lượng để chuẩn bị cho một ngày mới. Thế nhưng ở đâu đó thì lại không như thế. Mọi thứ xung quanh nhà của Ngọc Linh đều mang nặng sự u buồn và lạnh lẽo. Cứ như là sự sống không tồn tại ở nơi đây và chính chủ nhân của chúng cũng thế…
……………………………………………………………….
Mùa hè cũng đã sắp sửa qua đi và một năm học mới lại sắp sửa bắt đầu. Hôm nay chính là ngày nhập học của Linh. Năm nay Linh sẽ học lớp 9 – cái năm cuối cùng của năm tháng học cấp 2 với biết bao kỉ niệm thật đẹp và đáng nhớ. Nhưng với Linh có lẽ thời gian qua chẳng hề đem lại cho cô một kỉ niệm nào để trân trọng cả…
Linh đạp xe đến trường một cách chậm rãi. Dọc hai bên đường, trên những cành cây phượng vẫn còn vương vẫn những bông hoa đỏ thấm mang tên hoa học trò. Có những tốp học sinh trong bộ đồng phục tươm tất đang cười nói vui vẻ trên đường đến trường. Cái tuổi học sinh là thế đấy, lúc nào cũng sôi nổi và tràng đầy năng lượng. Nhưng Linh thì lại khác…
Sau khi dắt chiếc xe đạp của mình để ở nhà xe, Linh rảo bước trên sân trường và dừng chân bên cạnh hồ cá của trường. Nơi đây có thể là khu vực yên tĩnh nhất ở trong trường lúc này. Cô ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó và đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Tất cả mọi thứ đều vẫn như thế, chẳng hề thay đổi gì kể từ khi cô bước chân vào ngôi trường này. Lúc đó, Ngọc Linh là một cô bé lúc nào cũng vui tươi, sôi nổi, lạc quan và yêu đời. Ngày ấy, cô cùng những người bạn của mình vui vẻ cắp sách đến trường và cùng nhau cố gắng học tốt. Nhưng giờ đây có lẽ chỉ còn lại mình với nỗi buồn hằn sâu trong tim. Chẳng lẽ đó là do số phận chăng….
part 2: Quá khứ...
Như bao nhiêu đứa trẻ khác, Ngọc Linh được sinh ra trong vào tay yêu thương của cha mẹ. Cuộc sống cứ ngỡ là hạnh phúc và ấm áp ấy trong phúc chốc lại vỡ tan khi thần chết đã cướp đi sinh mạng người mẹ của cô trong một vụ tai nạn giao thông. Lúc ấy, Linh cũng chỉ mới sáu tuổi thôi – cái tuổi còn ngây ngô và chưa phải bận tâm nhiều cũng giúp cô bé nhanh chóng vơi đi nỗi đau mất mát ấy. Tuy là như thế nhưng cô vẫn nhận thức được rằng mình đã mất đi một người thân vô cùng quan trong với Linh. Từ đó người gần gũi với Linh nhất có lẽ chính là bà nội của cô. Ba cô thì phải đi công tác suốt, có khi cả tháng trời mới về nhà nên chẳng thể nào bên cạnh Linh thường xuyên được.. Linh không thường hay khóc nhè, không thường đòi ăn quà hay đồ chơi…Có lẽ là vì sống trong môi trường mà không có sự bao bọc của cha mẹ cũng làm cho Linh chững chạc hơn những người bạn đồng trang lứa.
Năm Linh vào lớp một, cái năm với bao nhiêu là sự bỡ ngỡ và e dè. Năm đó Linh được cô xếp ngồi bên cạnh một bạn gái với hai bím tóc xinh xắn. Cô bé đó thấy Linh ngồi cùng bàn với mình thì cất tiếng chào hỏi:
- Chào bạn! Mình tên là Vân! – vừa nói cô bé nở một nụ cười thật tươi nhìn Linh.
- Chào bạn, mình là Ngọc Linh! – Linh chậm rãi đáp lại.
Tình bạn của họ bắt đầu một cách tự nhiên như thế đấy. Cũng thật bất ngờ khi nhà của Vân ở cạnh nhà Linh và cùng đồng cảnh ngộ với cô. Ba Vân mất từ khi cô bé mới lên ba nên có lẽ vì thế mà hai đứa trẻ này rất thân với nhau. Từ khi biết Vân, cô bé Ngọc Linh trầm lặng ngày nào đã trở nên vui tươi hơn, cười nói nhiêu hơn. Vân chính là món quà mà ông trời đã ban tặng cho cô để bù đắp với những mất mát cùng với nỗi đau mà Linh phải chịu
Thời gian cứ thế dần trôi với biết bao nhêu là kỉ niệm và sự hạnh phúc mà Vân đã mang đến cho Linh. Nhưng ngày mai hạnh phúc đó có vẫn còn?
Thoắt cái cũng đã năm năm kể từ ngày Linh và Vân chơi với nhau. Năm đó Linh và Vân bước vào lớp sáu, bước vào một cấp bậc mới – cấp trung học cơ sở với biết bao mục tiêu được đặt ra để cùng nhau cố gắng thực hiện. Và năm học đầu tiên của cấp hai cũng đã hoàn thành, Linh và Vân cũng đạt được thành tích khá cao. Sau buổi tổng kêt năm học, hai cô bé cùng nhau đi bộ về nhà. Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè thì nhu cầu giải khát cũng là tất yếu. Thật may sao, ở bên kia đường có quán kem, không nghĩ ngợi gì nhiều, Linh liền đi qua đó để mua cho mình và Vân. Lúc này lòng đường cũng khá vắng vẻ, không có xe cộ qua lại nên Linh hơi chủ quan chạy một mạch đến đó. Nhưng cô không ngờ được rằng từ xa có một chiếc xe ô tô đang lao đến với tốc khá nhanh. Thấy thế, Vân liền chạy đến xô người bạn thân của mình ra. Và ngay lúc đó chiếc xe ô tô đã tông phải Vân mà không kịp thắng. Mọi việc diễn ra quá nhanh chóng đến nghẹt thở. Trước mắt Linh lúc này là hình ảnh của Vân với một vũng máu. Linh cứ đứng đó như người mất hồn vậy. Những kí ức đau buồn cứ ngỡ là mãi quên lãng chợt hiện về trong cô.
Cái ngày mà mẹ cô đã bị thần chết đưa đi khỏi thế giới này mãi mãi. Vào ngày ấy, khi mà Linh và mẹ cô đang trên đường về nhà. Lúc đó, quả bóng trên tay Linh bị rơi xuống và lăn ra đường. Thế là Linh cứ chạy theo để chụp lấy quả bóng mà không để ý gì đến xung quanh. Bỗng từ xa, một chiếc ô tô lao đến chỗ Linh và mẹ cô đã chạy ra đỡ đẩy cô qua một bên …
Giờ đây, khuôn mặt Linh ướt đẫm nước mắt, những giọt nước mặn chát cứ từ trong khóe mắt mà tuôn rơi. Linh bước đến gần Vân, quỳ xuống bên cạnh cô bạn và gào lên trong đau đớn:
- Vân… đừng bỏ.. đừng bỏ tớ mà! Cậu … cậu phải sống! Phải sống!
Vân không nói gì chỉ mỉm cười với cô – một nụ cười thật tươi như bao lần. Nhưng nụ cười ấy Linh có còn được thấy nữa không…
Ò ….. e …..ò….e……
Tại bệnh viện…
Đã nhiều phút trôi qua mà ca phẫu thuật vẫn chưa hoàn thành. Linh đứng ngoài chờ mà lòng thấp thỏm không yên. Người nhà của Vân cũng đã đến. Linh nhìn họ mà lòng có lỗi vô cùng, nếu không phải vì cô thì Vân đâu phải bị như thế này. Linh đến chỗ mẹ Vân ngồi. Nhìn cô ấy lúc này vô cùng lo lắng, khuôn mặt thì tái nhợt.
- Cháu xin lỗi cô. Vì cháu… mà … Vân mới ra nông nỗi này… - Linh nói trong nước mắt, cô định nói tiếp nhưng cổ họng cứ nghẹn ứ không thể phát ra tiếng.
Mẹ Vân ngước lên nhìn cô với cặp mắt u buồn xen chút sự phẫn nộ. Người mẹ nào thấy con mình như thế đều vậy cả thôi. Linh chỉ đứng đó chờ lời chỉ trích của cô ấy...
Nhưng kết quả chỉ là sự im lặng. Mẹ của Vân cuối xuống, ánh mắt bất lực. Điều đó làm cho Linh cảm thấy hận mình hơn. Thà rằng cô ấy cứ la mắng cô còn hơn là cứ im lặng đau đớn thế này.
“ Tinh” – ánh đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt, ca mổ cũng đã hoàn thành.
Mọi người đều bật giậy đến chỗ cửa, trong lòng ai đấy đều le lỏi một chút hy vọng.
- Chúng tôi xin lỗi! Vùng não bị tổn thương quá nặng nên nạn nhân đã tử vong...
Lời nói của Bác sĩ làm vụt tắt mọi hy mọng của mọi người. Không khí nơi đây nặng nề sự u buồn. Riêng Linh thì có cảm giác như có hàng trăm con dao đang đâm và tim cô bé vậy. Người không thể nào đứng vững được nữa, Linh dựa vào tường, nước mắt lại tràn ra trên khóe mắt…Ôi! Có lẽ nào ông trời lại muốn trêu cô. Thần chết đã lấy đi người mẹ của cô giờ lại còn nhẫn tâm cướp người bạn thân nhất khỏi thế giới này và để Linh ở lại nơi đây với cảm giác tội lỗi. Linh cứ nghĩ rằng sự ra đi của họ do chinh cô gây ra. Cô thà rằng người phải rời khỏi thế giới này là mình thì có lẽ họ sẽ còn sống hạnh phúc và cô sẽ không phải đau đớn như bây giờ.
Linh về nhà mà trong lòng nặng trĩu. Cô nhìn mọi thứ xung quanh mình. Bầu trời vẫn trong xanh, mọi vật vẫn nhộn nhịp như mọi ngày. Nhưng mà lòng cô thì đang nổi dông tố. Chẳng lẽ ông trời đang muốn trêu ngươi cô ư? Người cô như chẳng còn sức sống nào cả. Linh thẩn thờ đi vào phòng, nhốt mình ở trong đó và khóc…
Sáng hôm sau…
Nhìn Linh lúc này như người mất hồn vậy. Bà cô thấy thế cũng lo lắm nhưng không dám hỏi cô bởi vì bà biết tâm trạng của cô lúc này nên chỉ im lặng nhìn cô..
Một tuần trôi qua một cách nặng nề…
- Bà ơi! Bà tỉnh lại nhìn con đi bà! – Linh gào lên trong đau đớn.
Những ngày đó Linh đã khóc rất nhiều, khóc nhiều đến nỗi cô không còn sức để mà khóc nữa. Linh vẫn còn chưa hết buồn chuyện của Vân thì bà Linh lại qua đời.Từng người thân bên cạnh cô cứ lần lượt ra đi để cô ở lại với nơi đây trong đau khổ. Cô cứ nghĩ rằng sự ra đi của họ là đều do cô mà ra. Và Linh còn có tư tưởng rằng mình chỉ mang lại tai họa cho những người bên cạnh mình. Thế là cô sống khép lòng lại, tự tạo cho mình một thế giới riêng tách biệt với bên ngoài và nhốt mình vào trong cái thế giới ấy. Bởi vì cô sợ, cô sợ lắm khi một lần nữa lại phải chứng khiến cảnh người mà mình yêu thương lần lượt ra đi và để cô ở lại nơi đây một mình, chơ vơ. Ngọc Linh vui tươi của ngày nào đã chết lặng đi từ lúc đấy. Và chỉ còn lại sự dặn vặc và nỗi đau trong tim cô.
0 Nhận xét
cần sử dụng từ ngữ văn minh, lịch sự...