Anh à, e đang rơi nước mắt a biết không? anh biết em yếu đuối đến mức nào mà, a biết e mít ướt như thế nào mà, đúng không anh?
Anh không thích em khóc, vâng em biết nhưng nước mắt nó rơi, em không tài nào cản nó lại được. Xa nhau có lẽ lỗi là do em, như em nói " do em ích kỷ", do em không biết nghĩ cho a. anh nói đúng :
Anh bảo " nhưng em có hiểu cho anh không?" anh đang trách móc em đúng không?. Từ lúc yêu anh đến bây giờ đã bao giờ anh nhớ được ngày gì đặc biệt với chúng mình không? hay lúc nào cũng là em viết những câu yêu thương, " sến sủa " gửi cho anh qua zalo hay công khai trên facebook để 3,4 ngày sau anh vô tình vào like 1 cái. Những lúc đó em cảm giác những việc em làm đối với anh nó quá mờ nhạt, quá tầm thường, hay nói cách khác là nó quá vớ vẩn, thừa !!!.
Nói đến việc anh đi làm, em chưa 1 lần nào trách móc sao a đi làm mà không nt hay gọi điện cho e, con gái luôn cần có sự quan tâm nhưng em hiểu tính chất công việc và con người anh.
Anh trách e không hiểu cho anh khi lần này e giận a, anh biết không, em về quê, e bị bệnh, mà rõ ràng là cái này anh biết, a biết em mệt mỏi đến mức nào không? Lúc nằm trong bệnh viện ý, rồi thì cả 1 ngày dài cũng không hề nhận được tin nhắn hỏi em có bị làm sao không?
Anh vô tâm hay không thì a tự biết, 1 tin nhắn chỉ mất khoảng 1 phút là cùng. cả ngày anh không có 1 phút rảnh nt cho em, hay anh nghĩ dành thời gian cho em nó là việc không cần thiết. ???
Em không đòi hỏi anh quá nhiều, mà thực tế a tự nghĩ xem từ lúc yêu anh đến giờ em làm anh vất vả vì em chưa? anh đã làm được những gì cho em? Em chỉ cần lúc em cần anh thì a hãy yêu thương em hơn 1 chút.
Em không muốn so sánh anh với bất kỳ thằng con trai nào cả, nhưng sao những thằng đó nó đi làm cả ngày mà lúc em ốm thì ít nhất là nó vẫn có 3 tin nhắn/ ngày hỏi thăm và nhắc em uống thuốc? Sao a không làm được? mà còn trách em không hiểu cho anh?
Nói đến đây em mới nhớ, chính xác là từ hôm 2/8/2015 đến hôm nay. hôm e viết cái tâm sự này 6/8/2015 anh biết bệnh em ngày càng nặng hơn không? từ hôm đó đã có tin nhắn nào hỏi em đỡ bệnh hơn chưa? dù có giận nhau thì nếu ngược lại là em, nếu a bị làm sao việc đầu tiên em làm là nhắn tin hỏi thăm a có đỡ hơn không, a nghĩ đi, anh có nghĩ đến cảm giác của em không? Hay anh chỉ quan tâm đến việc trách em không hiểu cho anh? haizzz.....
Nếu yêu em mà làm anh khổ vậy thì e xin buông tay, em không đủ sức để yêu 1 người như vậy. Em đã yêu anh rất nhiều, đã nói rằng cuộc đời này em không thể sống thiếu anh được, rồi nói rằng sẽ không bảo chia tay ... em đang nói dối đấy ....Em không làm được, không có ai có thể tiếp tục yêu thương 1 người, 1 người mà làm cho mình đau lòng cả anh ạ.
Em nói " em nên dừng lại hay sẽ bước tiếp?" câu hỏi này nó in hằn trong em cả ngày, đi làm, khi ngủ, khi đi đường ...
Liệu việc em dừng lại sẽ tốt cho cả 2 chứ? em không muốn tiếp tục ... mặc dù em thực sự rất đau khổ, rất mệt mỏi ...Nhưng rồi em tin thời gian, công việc, 1 người yêu thương e hơn anh sẽ khiến cho e quên được a ...
EM chẳng trách a nữa đâu, em chỉ nghĩ rằng chúng ta không hợp nên con đường kia chúng ta không cùng bước thôi. Anh quên được e, em tin là anh sẽ làm được. ... anh cũng đang thực hiện rất tốt rồi. Mỗi đêm e đều nằm thao thức, cầm điện thoại, đợi cuộc gọi và tn từ anh, nhưng những gì đang diễn ra làm em có động lực để em xa anh. Hãy quên em đi anh nhé ....
Anh không thích em khóc, vâng em biết nhưng nước mắt nó rơi, em không tài nào cản nó lại được. Xa nhau có lẽ lỗi là do em, như em nói " do em ích kỷ", do em không biết nghĩ cho a. anh nói đúng :
Nói đến việc anh đi làm, em chưa 1 lần nào trách móc sao a đi làm mà không nt hay gọi điện cho e, con gái luôn cần có sự quan tâm nhưng em hiểu tính chất công việc và con người anh.
Anh trách e không hiểu cho anh khi lần này e giận a, anh biết không, em về quê, e bị bệnh, mà rõ ràng là cái này anh biết, a biết em mệt mỏi đến mức nào không? Lúc nằm trong bệnh viện ý, rồi thì cả 1 ngày dài cũng không hề nhận được tin nhắn hỏi em có bị làm sao không?
Anh vô tâm hay không thì a tự biết, 1 tin nhắn chỉ mất khoảng 1 phút là cùng. cả ngày anh không có 1 phút rảnh nt cho em, hay anh nghĩ dành thời gian cho em nó là việc không cần thiết. ???
Em không đòi hỏi anh quá nhiều, mà thực tế a tự nghĩ xem từ lúc yêu anh đến giờ em làm anh vất vả vì em chưa? anh đã làm được những gì cho em? Em chỉ cần lúc em cần anh thì a hãy yêu thương em hơn 1 chút.
Em không muốn so sánh anh với bất kỳ thằng con trai nào cả, nhưng sao những thằng đó nó đi làm cả ngày mà lúc em ốm thì ít nhất là nó vẫn có 3 tin nhắn/ ngày hỏi thăm và nhắc em uống thuốc? Sao a không làm được? mà còn trách em không hiểu cho anh?
Nói đến đây em mới nhớ, chính xác là từ hôm 2/8/2015 đến hôm nay. hôm e viết cái tâm sự này 6/8/2015 anh biết bệnh em ngày càng nặng hơn không? từ hôm đó đã có tin nhắn nào hỏi em đỡ bệnh hơn chưa? dù có giận nhau thì nếu ngược lại là em, nếu a bị làm sao việc đầu tiên em làm là nhắn tin hỏi thăm a có đỡ hơn không, a nghĩ đi, anh có nghĩ đến cảm giác của em không? Hay anh chỉ quan tâm đến việc trách em không hiểu cho anh? haizzz.....
Nếu yêu em mà làm anh khổ vậy thì e xin buông tay, em không đủ sức để yêu 1 người như vậy. Em đã yêu anh rất nhiều, đã nói rằng cuộc đời này em không thể sống thiếu anh được, rồi nói rằng sẽ không bảo chia tay ... em đang nói dối đấy ....Em không làm được, không có ai có thể tiếp tục yêu thương 1 người, 1 người mà làm cho mình đau lòng cả anh ạ.
Em nói " em nên dừng lại hay sẽ bước tiếp?" câu hỏi này nó in hằn trong em cả ngày, đi làm, khi ngủ, khi đi đường ...
Liệu việc em dừng lại sẽ tốt cho cả 2 chứ? em không muốn tiếp tục ... mặc dù em thực sự rất đau khổ, rất mệt mỏi ...Nhưng rồi em tin thời gian, công việc, 1 người yêu thương e hơn anh sẽ khiến cho e quên được a ...
EM chẳng trách a nữa đâu, em chỉ nghĩ rằng chúng ta không hợp nên con đường kia chúng ta không cùng bước thôi. Anh quên được e, em tin là anh sẽ làm được. ... anh cũng đang thực hiện rất tốt rồi. Mỗi đêm e đều nằm thao thức, cầm điện thoại, đợi cuộc gọi và tn từ anh, nhưng những gì đang diễn ra làm em có động lực để em xa anh. Hãy quên em đi anh nhé ....
Chia buon cung em. co gang em nhe. :(
ReplyDelete