Ôi cái giá lạnh của mùa đông, vẫn cứ len lỏi trong từng hơi thở. Đông năm nay vẫn lạnh thế, và em vẫn 1 mình. Em vẫn nghe mình hoang hoải trong từng giấc mơ. Nghe mình chênh vênh khi chiều tà xuống phố. Đông cuốn em vào mùa nhớ và đau cho những vẩn vơ xưa cũ. Đông bỏ em buồn vào khóe mắt có màu mưa…
Những kẻ cô đơn thường rất hay cảm thấy lạc lõng trên con đường về dù tấp nập. Luôn thấy lạnh lẽo trong những cơn gió đầu mùa. Có một kẻ khen mùa đông không lạnh vì có ai trong vòng tay bao bọc, còn kẻ khác cũng thở dài không lạnh vì nước mắt kia nóng hổi tuôn trào.
Có ai từng hỏi tại sao nỗi buồn thường về đêm khuya và mùa đông lạnh lẽo. Đông về, tuyết rơi, gió lạnh, con tim thắt lại nghẹn ngào trong nước mắt. Đã có lúc muốn biến mất khỏi cuộc đời này chỉ vì cô đơn. Muốn bước đi thật xa, rất xa bởi vì cuộc sống nơi đây ồn ã nhưng hưu quạnh.
Em cứ ngỡ rằng đông này sẽ khác nhưng vẫn là mùa đông cơ đơn, mùa đông giá lạnh bởi vì đông này đâu có anh !
Khóc- nỗi buồn mùa đông, Vì dù mùa đông buồn và lạnh lắm, nhưng mà, cứ khóc đi! Bởi cứ giang tay mà ôm hết ngần ấy nỗi buồn, thì làm sao không thấy lòng trống trải? Trả hết về cho gió đi, vì gió mùa thì lạnh và lê thê lắm, rồi sẽ cuốn hết thôi. Để còn chờ nắng hong khô những xác xơ, chờ một nụ cười tươi, chờ một cái vươn mình khi nỗi buồn chìm dần rồi tan đi bằng hết.
Xa anh em buồn, vẫn là 1 mùa đông cô đơn. Đó là một ngày buồn phiền của em, nó là một màu xám ảm đạm. Nhưng buồn nào có lẽ cũng sẽ qua và ngày buồn của em cũng như thế. Nỗi buồn là cơn gió lạnh của mùa Đông, nó đi nhưng rồi sẽ về. Nhưng mùa Đông qua đi thì những cái tươi đẹp của mùa Xuân mới tới.
Nếu các bạn có ngày buồn như thế thì hãy để nó buồn vào ngày đó, rồi qua hôm sau. Nụ cười vẫn nở trên môi.
Em sẽ quay trở lại thời gian trước khi gặp anh !
Ngày nước mắt chỉ biết rơi cho điều hạnh phúc !
Sẽ quên hết nỗi buồn nơi anh em từng mang !
SuSu !
Những kẻ cô đơn thường rất hay cảm thấy lạc lõng trên con đường về dù tấp nập. Luôn thấy lạnh lẽo trong những cơn gió đầu mùa. Có một kẻ khen mùa đông không lạnh vì có ai trong vòng tay bao bọc, còn kẻ khác cũng thở dài không lạnh vì nước mắt kia nóng hổi tuôn trào.
Có ai từng hỏi tại sao nỗi buồn thường về đêm khuya và mùa đông lạnh lẽo. Đông về, tuyết rơi, gió lạnh, con tim thắt lại nghẹn ngào trong nước mắt. Đã có lúc muốn biến mất khỏi cuộc đời này chỉ vì cô đơn. Muốn bước đi thật xa, rất xa bởi vì cuộc sống nơi đây ồn ã nhưng hưu quạnh.
Em cứ ngỡ rằng đông này sẽ khác nhưng vẫn là mùa đông cơ đơn, mùa đông giá lạnh bởi vì đông này đâu có anh !
Khóc- nỗi buồn mùa đông, Vì dù mùa đông buồn và lạnh lắm, nhưng mà, cứ khóc đi! Bởi cứ giang tay mà ôm hết ngần ấy nỗi buồn, thì làm sao không thấy lòng trống trải? Trả hết về cho gió đi, vì gió mùa thì lạnh và lê thê lắm, rồi sẽ cuốn hết thôi. Để còn chờ nắng hong khô những xác xơ, chờ một nụ cười tươi, chờ một cái vươn mình khi nỗi buồn chìm dần rồi tan đi bằng hết.
Xa anh em buồn, vẫn là 1 mùa đông cô đơn. Đó là một ngày buồn phiền của em, nó là một màu xám ảm đạm. Nhưng buồn nào có lẽ cũng sẽ qua và ngày buồn của em cũng như thế. Nỗi buồn là cơn gió lạnh của mùa Đông, nó đi nhưng rồi sẽ về. Nhưng mùa Đông qua đi thì những cái tươi đẹp của mùa Xuân mới tới.
Nếu các bạn có ngày buồn như thế thì hãy để nó buồn vào ngày đó, rồi qua hôm sau. Nụ cười vẫn nở trên môi.
Em sẽ quay trở lại thời gian trước khi gặp anh !
Ngày nước mắt chỉ biết rơi cho điều hạnh phúc !
Sẽ quên hết nỗi buồn nơi anh em từng mang !
SuSu !
0 Nhận xét
cần sử dụng từ ngữ văn minh, lịch sự...