Home » Truyện ngắn
đọc truyện :hãy khóc
2:30 AM |
“ RẦM” – tiếng va chạm mạnh làm phá tan cái không khí tĩnh mịch của màn đêm đang bao trùm lấy con đường này.
Sau âm thanh đó, người ta thấy trên đường một người phụ nữ đang nằm bất động bên cạnh chiếc xe ô tô đã tông phải mình, đầu loang đầy máu. Gần đó có một đứa bé gái với khuôn mặt trắng bệt vì phải chứng kiến mọi chuyện. Cảnh tượng thật đáng sợ…..
…………………………………
Giật mình thức giấc, người Ngọc Linh nhễ nhại mồ hôi, tim đập mạnh, hơi thở dốc. Một lần nữa, cô lại mơ thấy ác mộng. Cơn ác mộng mang theo cảnh tượng kinh hoàng đó cứ ám lấy cô mỗi khi cô ngủ. Cái cảnh tượng của một quá khứ đau thương…..
“ Reng….Reng…..Reng….” – tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi.
Ngọc Linh tự trấn tĩnh lại bản thân, vớ lấy đồng hồ để tắt cái thứ âm thanh ồn ào đó. Rồi cô lấy cặp mắt kính trên bàn học và đeo vào. Một ngày mới lại bắt đầu. Ở ngoài kia, những tia nắng mặt trời đã ló dạng trên những đám mây trắng bồng bềnh, mọi thứ đều tràn trề năng lượng để chuẩn bị cho một ngày mới. Thế nhưng ở đâu đó thì lại không như thế. Mọi thứ xung quanh nhà của Ngọc Linh đều mang nặng sự u buồn và lạnh lẽo. Cứ như là sự sống không tồn tại ở nơi đây và chính chủ nhân của chúng cũng thế…
……………………………………………………………….
Mùa hè cũng đã sắp sửa qua đi và một năm học mới lại sắp sửa bắt đầu. Hôm nay chính là ngày nhập học của Linh. Năm nay Linh sẽ học lớp 9 – cái năm cuối cùng của năm tháng học cấp 2 với biết bao kỉ niệm thật đẹp và đáng nhớ. Nhưng với Linh có lẽ thời gian qua chẳng hề đem lại cho cô một kỉ niệm nào để trân trọng cả…
Linh đạp xe đến trường một cách chậm rãi. Dọc hai bên đường, trên những cành cây phượng vẫn còn vương vẫn những bông hoa đỏ thấm mang tên hoa học trò. Có những tốp học sinh trong bộ đồng phục tươm tất đang cười nói vui vẻ trên đường đến trường. Cái tuổi học sinh là thế đấy, lúc nào cũng sôi nổi và tràng đầy năng lượng. Nhưng Linh thì lại khác…
Sau khi dắt chiếc xe đạp của mình để ở nhà xe, Linh rảo bước trên sân trường và dừng chân bên cạnh hồ cá của trường. Nơi đây có thể là khu vực yên tĩnh nhất ở trong trường lúc này. Cô ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó và đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Tất cả mọi thứ đều vẫn như thế, chẳng hề thay đổi gì kể từ khi cô bước chân vào ngôi trường này. Lúc đó, Ngọc Linh là một cô bé lúc nào cũng vui tươi, sôi nổi, lạc quan và yêu đời. Ngày ấy, cô cùng những người bạn của mình vui vẻ cắp sách đến trường và cùng nhau cố gắng học tốt. Nhưng giờ đây có lẽ chỉ còn lại mình với nỗi buồn hằn sâu trong tim. Chẳng lẽ đó là do số phận chăng….
part 2: Quá khứ...
Như bao nhiêu đứa trẻ khác, Ngọc Linh được sinh ra trong vào tay yêu thương của cha mẹ. Cuộc sống cứ ngỡ là hạnh phúc và ấm áp ấy trong phúc chốc lại vỡ tan khi thần chết đã cướp đi sinh mạng người mẹ của cô trong một vụ tai nạn giao thông. Lúc ấy, Linh cũng chỉ mới sáu tuổi thôi – cái tuổi còn ngây ngô và chưa phải bận tâm nhiều cũng giúp cô bé nhanh chóng vơi đi nỗi đau mất mát ấy. Tuy là như thế nhưng cô vẫn nhận thức được rằng mình đã mất đi một người thân vô cùng quan trong với Linh. Từ đó người gần gũi với Linh nhất có lẽ chính là bà nội của cô. Ba cô thì phải đi công tác suốt, có khi cả tháng trời mới về nhà nên chẳng thể nào bên cạnh Linh thường xuyên được.. Linh không thường hay khóc nhè, không thường đòi ăn quà hay đồ chơi…Có lẽ là vì sống trong môi trường mà không có sự bao bọc của cha mẹ cũng làm cho Linh chững chạc hơn những người bạn đồng trang lứa.
Năm Linh vào lớp một, cái năm với bao nhiêu là sự bỡ ngỡ và e dè. Năm đó Linh được cô xếp ngồi bên cạnh một bạn gái với hai bím tóc xinh xắn. Cô bé đó thấy Linh ngồi cùng bàn với mình thì cất tiếng chào hỏi:
- Chào bạn! Mình tên là Vân! – vừa nói cô bé nở một nụ cười thật tươi nhìn Linh.
- Chào bạn, mình là Ngọc Linh! – Linh chậm rãi đáp lại.
Tình bạn của họ bắt đầu một cách tự nhiên như thế đấy. Cũng thật bất ngờ khi nhà của Vân ở cạnh nhà Linh và cùng đồng cảnh ngộ với cô. Ba Vân mất từ khi cô bé mới lên ba nên có lẽ vì thế mà hai đứa trẻ này rất thân với nhau. Từ khi biết Vân, cô bé Ngọc Linh trầm lặng ngày nào đã trở nên vui tươi hơn, cười nói nhiêu hơn. Vân chính là món quà mà ông trời đã ban tặng cho cô để bù đắp với những mất mát cùng với nỗi đau mà Linh phải chịu
Thời gian cứ thế dần trôi với biết bao nhêu là kỉ niệm và sự hạnh phúc mà Vân đã mang đến cho Linh. Nhưng ngày mai hạnh phúc đó có vẫn còn?
Thoắt cái cũng đã năm năm kể từ ngày Linh và Vân chơi với nhau. Năm đó Linh và Vân bước vào lớp sáu, bước vào một cấp bậc mới – cấp trung học cơ sở với biết bao mục tiêu được đặt ra để cùng nhau cố gắng thực hiện. Và năm học đầu tiên của cấp hai cũng đã hoàn thành, Linh và Vân cũng đạt được thành tích khá cao. Sau buổi tổng kêt năm học, hai cô bé cùng nhau đi bộ về nhà. Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè thì nhu cầu giải khát cũng là tất yếu. Thật may sao, ở bên kia đường có quán kem, không nghĩ ngợi gì nhiều, Linh liền đi qua đó để mua cho mình và Vân. Lúc này lòng đường cũng khá vắng vẻ, không có xe cộ qua lại nên Linh hơi chủ quan chạy một mạch đến đó. Nhưng cô không ngờ được rằng từ xa có một chiếc xe ô tô đang lao đến với tốc khá nhanh. Thấy thế, Vân liền chạy đến xô người bạn thân của mình ra. Và ngay lúc đó chiếc xe ô tô đã tông phải Vân mà không kịp thắng. Mọi việc diễn ra quá nhanh chóng đến nghẹt thở. Trước mắt Linh lúc này là hình ảnh của Vân với một vũng máu. Linh cứ đứng đó như người mất hồn vậy. Những kí ức đau buồn cứ ngỡ là mãi quên lãng chợt hiện về trong cô.
Cái ngày mà mẹ cô đã bị thần chết đưa đi khỏi thế giới này mãi mãi. Vào ngày ấy, khi mà Linh và mẹ cô đang trên đường về nhà. Lúc đó, quả bóng trên tay Linh bị rơi xuống và lăn ra đường. Thế là Linh cứ chạy theo để chụp lấy quả bóng mà không để ý gì đến xung quanh. Bỗng từ xa, một chiếc ô tô lao đến chỗ Linh và mẹ cô đã chạy ra đỡ đẩy cô qua một bên …
Giờ đây, khuôn mặt Linh ướt đẫm nước mắt, những giọt nước mặn chát cứ từ trong khóe mắt mà tuôn rơi. Linh bước đến gần Vân, quỳ xuống bên cạnh cô bạn và gào lên trong đau đớn:
- Vân… đừng bỏ.. đừng bỏ tớ mà! Cậu … cậu phải sống! Phải sống!
Vân không nói gì chỉ mỉm cười với cô – một nụ cười thật tươi như bao lần. Nhưng nụ cười ấy Linh có còn được thấy nữa không…
Ò ….. e …..ò….e……
Tại bệnh viện…
Đã nhiều phút trôi qua mà ca phẫu thuật vẫn chưa hoàn thành. Linh đứng ngoài chờ mà lòng thấp thỏm không yên. Người nhà của Vân cũng đã đến. Linh nhìn họ mà lòng có lỗi vô cùng, nếu không phải vì cô thì Vân đâu phải bị như thế này. Linh đến chỗ mẹ Vân ngồi. Nhìn cô ấy lúc này vô cùng lo lắng, khuôn mặt thì tái nhợt.
- Cháu xin lỗi cô. Vì cháu… mà … Vân mới ra nông nỗi này… - Linh nói trong nước mắt, cô định nói tiếp nhưng cổ họng cứ nghẹn ứ không thể phát ra tiếng.
Mẹ Vân ngước lên nhìn cô với cặp mắt u buồn xen chút sự phẫn nộ. Người mẹ nào thấy con mình như thế đều vậy cả thôi. Linh chỉ đứng đó chờ lời chỉ trích của cô ấy...
Nhưng kết quả chỉ là sự im lặng. Mẹ của Vân cuối xuống, ánh mắt bất lực. Điều đó làm cho Linh cảm thấy hận mình hơn. Thà rằng cô ấy cứ la mắng cô còn hơn là cứ im lặng đau đớn thế này.
“ Tinh” – ánh đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt, ca mổ cũng đã hoàn thành.
Mọi người đều bật giậy đến chỗ cửa, trong lòng ai đấy đều le lỏi một chút hy vọng.
- Chúng tôi xin lỗi! Vùng não bị tổn thương quá nặng nên nạn nhân đã tử vong...
Lời nói của Bác sĩ làm vụt tắt mọi hy mọng của mọi người. Không khí nơi đây nặng nề sự u buồn. Riêng Linh thì có cảm giác như có hàng trăm con dao đang đâm và tim cô bé vậy. Người không thể nào đứng vững được nữa, Linh dựa vào tường, nước mắt lại tràn ra trên khóe mắt…Ôi! Có lẽ nào ông trời lại muốn trêu cô. Thần chết đã lấy đi người mẹ của cô giờ lại còn nhẫn tâm cướp người bạn thân nhất khỏi thế giới này và để Linh ở lại nơi đây với cảm giác tội lỗi. Linh cứ nghĩ rằng sự ra đi của họ do chinh cô gây ra. Cô thà rằng người phải rời khỏi thế giới này là mình thì có lẽ họ sẽ còn sống hạnh phúc và cô sẽ không phải đau đớn như bây giờ.
Linh về nhà mà trong lòng nặng trĩu. Cô nhìn mọi thứ xung quanh mình. Bầu trời vẫn trong xanh, mọi vật vẫn nhộn nhịp như mọi ngày. Nhưng mà lòng cô thì đang nổi dông tố. Chẳng lẽ ông trời đang muốn trêu ngươi cô ư? Người cô như chẳng còn sức sống nào cả. Linh thẩn thờ đi vào phòng, nhốt mình ở trong đó và khóc…
Sáng hôm sau…
Nhìn Linh lúc này như người mất hồn vậy. Bà cô thấy thế cũng lo lắm nhưng không dám hỏi cô bởi vì bà biết tâm trạng của cô lúc này nên chỉ im lặng nhìn cô..
Một tuần trôi qua một cách nặng nề…
- Bà ơi! Bà tỉnh lại nhìn con đi bà! – Linh gào lên trong đau đớn.
Những ngày đó Linh đã khóc rất nhiều, khóc nhiều đến nỗi cô không còn sức để mà khóc nữa. Linh vẫn còn chưa hết buồn chuyện của Vân thì bà Linh lại qua đời.Từng người thân bên cạnh cô cứ lần lượt ra đi để cô ở lại với nơi đây trong đau khổ. Cô cứ nghĩ rằng sự ra đi của họ là đều do cô mà ra. Và Linh còn có tư tưởng rằng mình chỉ mang lại tai họa cho những người bên cạnh mình. Thế là cô sống khép lòng lại, tự tạo cho mình một thế giới riêng tách biệt với bên ngoài và nhốt mình vào trong cái thế giới ấy. Bởi vì cô sợ, cô sợ lắm khi một lần nữa lại phải chứng khiến cảnh người mà mình yêu thương lần lượt ra đi và để cô ở lại nơi đây một mình, chơ vơ. Ngọc Linh vui tươi của ngày nào đã chết lặng đi từ lúc đấy. Và chỉ còn lại sự dặn vặc và nỗi đau trong tim cô.
Sau âm thanh đó, người ta thấy trên đường một người phụ nữ đang nằm bất động bên cạnh chiếc xe ô tô đã tông phải mình, đầu loang đầy máu. Gần đó có một đứa bé gái với khuôn mặt trắng bệt vì phải chứng kiến mọi chuyện. Cảnh tượng thật đáng sợ…..
…………………………………
Giật mình thức giấc, người Ngọc Linh nhễ nhại mồ hôi, tim đập mạnh, hơi thở dốc. Một lần nữa, cô lại mơ thấy ác mộng. Cơn ác mộng mang theo cảnh tượng kinh hoàng đó cứ ám lấy cô mỗi khi cô ngủ. Cái cảnh tượng của một quá khứ đau thương…..
“ Reng….Reng…..Reng….” – tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi.
Ngọc Linh tự trấn tĩnh lại bản thân, vớ lấy đồng hồ để tắt cái thứ âm thanh ồn ào đó. Rồi cô lấy cặp mắt kính trên bàn học và đeo vào. Một ngày mới lại bắt đầu. Ở ngoài kia, những tia nắng mặt trời đã ló dạng trên những đám mây trắng bồng bềnh, mọi thứ đều tràn trề năng lượng để chuẩn bị cho một ngày mới. Thế nhưng ở đâu đó thì lại không như thế. Mọi thứ xung quanh nhà của Ngọc Linh đều mang nặng sự u buồn và lạnh lẽo. Cứ như là sự sống không tồn tại ở nơi đây và chính chủ nhân của chúng cũng thế…
……………………………………………………………….
Mùa hè cũng đã sắp sửa qua đi và một năm học mới lại sắp sửa bắt đầu. Hôm nay chính là ngày nhập học của Linh. Năm nay Linh sẽ học lớp 9 – cái năm cuối cùng của năm tháng học cấp 2 với biết bao kỉ niệm thật đẹp và đáng nhớ. Nhưng với Linh có lẽ thời gian qua chẳng hề đem lại cho cô một kỉ niệm nào để trân trọng cả…
Linh đạp xe đến trường một cách chậm rãi. Dọc hai bên đường, trên những cành cây phượng vẫn còn vương vẫn những bông hoa đỏ thấm mang tên hoa học trò. Có những tốp học sinh trong bộ đồng phục tươm tất đang cười nói vui vẻ trên đường đến trường. Cái tuổi học sinh là thế đấy, lúc nào cũng sôi nổi và tràng đầy năng lượng. Nhưng Linh thì lại khác…
Sau khi dắt chiếc xe đạp của mình để ở nhà xe, Linh rảo bước trên sân trường và dừng chân bên cạnh hồ cá của trường. Nơi đây có thể là khu vực yên tĩnh nhất ở trong trường lúc này. Cô ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó và đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Tất cả mọi thứ đều vẫn như thế, chẳng hề thay đổi gì kể từ khi cô bước chân vào ngôi trường này. Lúc đó, Ngọc Linh là một cô bé lúc nào cũng vui tươi, sôi nổi, lạc quan và yêu đời. Ngày ấy, cô cùng những người bạn của mình vui vẻ cắp sách đến trường và cùng nhau cố gắng học tốt. Nhưng giờ đây có lẽ chỉ còn lại mình với nỗi buồn hằn sâu trong tim. Chẳng lẽ đó là do số phận chăng….
part 2: Quá khứ...
Như bao nhiêu đứa trẻ khác, Ngọc Linh được sinh ra trong vào tay yêu thương của cha mẹ. Cuộc sống cứ ngỡ là hạnh phúc và ấm áp ấy trong phúc chốc lại vỡ tan khi thần chết đã cướp đi sinh mạng người mẹ của cô trong một vụ tai nạn giao thông. Lúc ấy, Linh cũng chỉ mới sáu tuổi thôi – cái tuổi còn ngây ngô và chưa phải bận tâm nhiều cũng giúp cô bé nhanh chóng vơi đi nỗi đau mất mát ấy. Tuy là như thế nhưng cô vẫn nhận thức được rằng mình đã mất đi một người thân vô cùng quan trong với Linh. Từ đó người gần gũi với Linh nhất có lẽ chính là bà nội của cô. Ba cô thì phải đi công tác suốt, có khi cả tháng trời mới về nhà nên chẳng thể nào bên cạnh Linh thường xuyên được.. Linh không thường hay khóc nhè, không thường đòi ăn quà hay đồ chơi…Có lẽ là vì sống trong môi trường mà không có sự bao bọc của cha mẹ cũng làm cho Linh chững chạc hơn những người bạn đồng trang lứa.
Năm Linh vào lớp một, cái năm với bao nhiêu là sự bỡ ngỡ và e dè. Năm đó Linh được cô xếp ngồi bên cạnh một bạn gái với hai bím tóc xinh xắn. Cô bé đó thấy Linh ngồi cùng bàn với mình thì cất tiếng chào hỏi:
- Chào bạn! Mình tên là Vân! – vừa nói cô bé nở một nụ cười thật tươi nhìn Linh.
- Chào bạn, mình là Ngọc Linh! – Linh chậm rãi đáp lại.
Tình bạn của họ bắt đầu một cách tự nhiên như thế đấy. Cũng thật bất ngờ khi nhà của Vân ở cạnh nhà Linh và cùng đồng cảnh ngộ với cô. Ba Vân mất từ khi cô bé mới lên ba nên có lẽ vì thế mà hai đứa trẻ này rất thân với nhau. Từ khi biết Vân, cô bé Ngọc Linh trầm lặng ngày nào đã trở nên vui tươi hơn, cười nói nhiêu hơn. Vân chính là món quà mà ông trời đã ban tặng cho cô để bù đắp với những mất mát cùng với nỗi đau mà Linh phải chịu
Thời gian cứ thế dần trôi với biết bao nhêu là kỉ niệm và sự hạnh phúc mà Vân đã mang đến cho Linh. Nhưng ngày mai hạnh phúc đó có vẫn còn?
Thoắt cái cũng đã năm năm kể từ ngày Linh và Vân chơi với nhau. Năm đó Linh và Vân bước vào lớp sáu, bước vào một cấp bậc mới – cấp trung học cơ sở với biết bao mục tiêu được đặt ra để cùng nhau cố gắng thực hiện. Và năm học đầu tiên của cấp hai cũng đã hoàn thành, Linh và Vân cũng đạt được thành tích khá cao. Sau buổi tổng kêt năm học, hai cô bé cùng nhau đi bộ về nhà. Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè thì nhu cầu giải khát cũng là tất yếu. Thật may sao, ở bên kia đường có quán kem, không nghĩ ngợi gì nhiều, Linh liền đi qua đó để mua cho mình và Vân. Lúc này lòng đường cũng khá vắng vẻ, không có xe cộ qua lại nên Linh hơi chủ quan chạy một mạch đến đó. Nhưng cô không ngờ được rằng từ xa có một chiếc xe ô tô đang lao đến với tốc khá nhanh. Thấy thế, Vân liền chạy đến xô người bạn thân của mình ra. Và ngay lúc đó chiếc xe ô tô đã tông phải Vân mà không kịp thắng. Mọi việc diễn ra quá nhanh chóng đến nghẹt thở. Trước mắt Linh lúc này là hình ảnh của Vân với một vũng máu. Linh cứ đứng đó như người mất hồn vậy. Những kí ức đau buồn cứ ngỡ là mãi quên lãng chợt hiện về trong cô.
Cái ngày mà mẹ cô đã bị thần chết đưa đi khỏi thế giới này mãi mãi. Vào ngày ấy, khi mà Linh và mẹ cô đang trên đường về nhà. Lúc đó, quả bóng trên tay Linh bị rơi xuống và lăn ra đường. Thế là Linh cứ chạy theo để chụp lấy quả bóng mà không để ý gì đến xung quanh. Bỗng từ xa, một chiếc ô tô lao đến chỗ Linh và mẹ cô đã chạy ra đỡ đẩy cô qua một bên …
Giờ đây, khuôn mặt Linh ướt đẫm nước mắt, những giọt nước mặn chát cứ từ trong khóe mắt mà tuôn rơi. Linh bước đến gần Vân, quỳ xuống bên cạnh cô bạn và gào lên trong đau đớn:
- Vân… đừng bỏ.. đừng bỏ tớ mà! Cậu … cậu phải sống! Phải sống!
Vân không nói gì chỉ mỉm cười với cô – một nụ cười thật tươi như bao lần. Nhưng nụ cười ấy Linh có còn được thấy nữa không…
Ò ….. e …..ò….e……
Tại bệnh viện…
Đã nhiều phút trôi qua mà ca phẫu thuật vẫn chưa hoàn thành. Linh đứng ngoài chờ mà lòng thấp thỏm không yên. Người nhà của Vân cũng đã đến. Linh nhìn họ mà lòng có lỗi vô cùng, nếu không phải vì cô thì Vân đâu phải bị như thế này. Linh đến chỗ mẹ Vân ngồi. Nhìn cô ấy lúc này vô cùng lo lắng, khuôn mặt thì tái nhợt.
- Cháu xin lỗi cô. Vì cháu… mà … Vân mới ra nông nỗi này… - Linh nói trong nước mắt, cô định nói tiếp nhưng cổ họng cứ nghẹn ứ không thể phát ra tiếng.
Mẹ Vân ngước lên nhìn cô với cặp mắt u buồn xen chút sự phẫn nộ. Người mẹ nào thấy con mình như thế đều vậy cả thôi. Linh chỉ đứng đó chờ lời chỉ trích của cô ấy...
Nhưng kết quả chỉ là sự im lặng. Mẹ của Vân cuối xuống, ánh mắt bất lực. Điều đó làm cho Linh cảm thấy hận mình hơn. Thà rằng cô ấy cứ la mắng cô còn hơn là cứ im lặng đau đớn thế này.
“ Tinh” – ánh đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt, ca mổ cũng đã hoàn thành.
Mọi người đều bật giậy đến chỗ cửa, trong lòng ai đấy đều le lỏi một chút hy vọng.
- Chúng tôi xin lỗi! Vùng não bị tổn thương quá nặng nên nạn nhân đã tử vong...
Lời nói của Bác sĩ làm vụt tắt mọi hy mọng của mọi người. Không khí nơi đây nặng nề sự u buồn. Riêng Linh thì có cảm giác như có hàng trăm con dao đang đâm và tim cô bé vậy. Người không thể nào đứng vững được nữa, Linh dựa vào tường, nước mắt lại tràn ra trên khóe mắt…Ôi! Có lẽ nào ông trời lại muốn trêu cô. Thần chết đã lấy đi người mẹ của cô giờ lại còn nhẫn tâm cướp người bạn thân nhất khỏi thế giới này và để Linh ở lại nơi đây với cảm giác tội lỗi. Linh cứ nghĩ rằng sự ra đi của họ do chinh cô gây ra. Cô thà rằng người phải rời khỏi thế giới này là mình thì có lẽ họ sẽ còn sống hạnh phúc và cô sẽ không phải đau đớn như bây giờ.
Linh về nhà mà trong lòng nặng trĩu. Cô nhìn mọi thứ xung quanh mình. Bầu trời vẫn trong xanh, mọi vật vẫn nhộn nhịp như mọi ngày. Nhưng mà lòng cô thì đang nổi dông tố. Chẳng lẽ ông trời đang muốn trêu ngươi cô ư? Người cô như chẳng còn sức sống nào cả. Linh thẩn thờ đi vào phòng, nhốt mình ở trong đó và khóc…
Sáng hôm sau…
Nhìn Linh lúc này như người mất hồn vậy. Bà cô thấy thế cũng lo lắm nhưng không dám hỏi cô bởi vì bà biết tâm trạng của cô lúc này nên chỉ im lặng nhìn cô..
Một tuần trôi qua một cách nặng nề…
- Bà ơi! Bà tỉnh lại nhìn con đi bà! – Linh gào lên trong đau đớn.
Những ngày đó Linh đã khóc rất nhiều, khóc nhiều đến nỗi cô không còn sức để mà khóc nữa. Linh vẫn còn chưa hết buồn chuyện của Vân thì bà Linh lại qua đời.Từng người thân bên cạnh cô cứ lần lượt ra đi để cô ở lại với nơi đây trong đau khổ. Cô cứ nghĩ rằng sự ra đi của họ là đều do cô mà ra. Và Linh còn có tư tưởng rằng mình chỉ mang lại tai họa cho những người bên cạnh mình. Thế là cô sống khép lòng lại, tự tạo cho mình một thế giới riêng tách biệt với bên ngoài và nhốt mình vào trong cái thế giới ấy. Bởi vì cô sợ, cô sợ lắm khi một lần nữa lại phải chứng khiến cảnh người mà mình yêu thương lần lượt ra đi và để cô ở lại nơi đây một mình, chơ vơ. Ngọc Linh vui tươi của ngày nào đã chết lặng đi từ lúc đấy. Và chỉ còn lại sự dặn vặc và nỗi đau trong tim cô.
đọc truyện: anh yêu em
12:45 AM |
-->
Cô bé xoay phắt lại. Trợn
tròn mắt. Hỏi với vẻ bất ngờ.
- Anh vưà thì thào cái
gì thế???
- Anh yêu em! – Tôi
nheo mắt lẩm bẩm đủ âm lượng để một mình cô bé nghe. Nhưng hình như thất bại,
anh thu ngân café đang nhoẽn miệng cười thầm.
- Thậm chí ta chỉ vừa gặp
ba phút trước đây và tôi chỉ cười với anh một cái ư?
- Ừ. À … Ừm … Đừng nghĩ
anh dễ dãi. Thật ra anh không phải là con người đó… Anh biết thế này là nhanh…
nhưng… - tôi bước theo chân cô bé và phân trần sau khi trả vội tiền cho 2 ly
Capuchino của tôi và bé. Anh thu ngân vẫn còn cười khi nhìn tôi.
- Nhưng anh đang show
ra anh là người như thế đó! – Cô bé xoay mặt lại, nhìn thẳng vào tôi và nhún
vai – Anh đâu biết gì về tôi. Rồi anh sẽ noí chúng ta không hợp nhau sau 2 tuần
lễ. À không, có lẽ lâu quá. 1 tuần cũng nên. Đúng không?
- Đúng. Hả, không. Hoàn
toàn không! Ý anh là anh sẽ không như thế và trên đời này làm gì có cặp tình
nhân nào hợp nhau 100% bao giờ. Nhưng anh sẽ chấp nhận những cái không hợp nhau
ấy… - tôi chẳng hiểu mình đang noí cái quái gì.
- *cô bé ngừng một
chút, vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi* Tôi chỉ sẽ quen anh 1 tuần. Anh có chấp nhận
không?
- Tại sao? Cho anh một
lý do?
- Không có lý do nào
cho câu nói ấy cả.
- Không. Chỉ được 1 tuần.
Sau đó anh đừng quay lại mà chỉ được phép đi về phiá trước. – cô bé lắc đầu dứt
khoác.
- *Tôi suy nghĩ, suy
nghĩ* Ừ, thế vậy. Anh chấp nhận!
- Anh hứa chứ?
Tôi gật đầu.
- Vậy ta yêu nhau đi…
---
Ngày thứ nhất
Như đã hẹn ngaỳ hôm
qua. Tôi gặp cô bé đúng 9 giờ sáng tại quán kem Goody. Hình như cô bé đến từ sớm
và cũng chẳng ngạc nhiên mâý khi cô bé là khách duy nhất vào giờ này.
- Chào bé! – tôi ngồi
phịch xuống.
- Thứ nhất, em không phải
là bé. Thứ hai, chào anh! – Cô bé bỏ quyển sách dầy cộm với cái tên Another
Summer của Georgia Bockoven xuống bàn và nhoẽn miệng noí.
- Thế em tên gì?
- Chưa nói anh biết, một
ngày anh chỉ được hỏi em 7 câu hỏi. Sau đấy, em có quyền không trả lời. Và, em
tên Ki. Anh còn 6 câu hỏi.
- Anh hỏi tên thật mà?
– tôi nheo mày
- Thì đó là tên thật. 5
câu. – Ki đưa quyển sách ngang mặt như lúc ban đầu.
- Ăn gian thế? Không đươc
tính. Làm gì có ai tên thật là Ki chứ? – Tôi rống họng cãi.
- Không ăn gian và có,
em tên Ki. Xem như 2 câu này không tính, không anh lại bảo chơi gian. Nhưng nếu
anh vẫn hỏi những câu đại loại thế này em sẽ tính đấy nhé. Vẫn còn 5 câu. – Ki
nói mà mắt vẫn nhìn vào quyển sách. Sao tôi biết ư? Vì quyển sách vẫn nằm trước
mặt, không dịch chuyển một milimét.
- Thế anh tên Văn, 18
tuổi. – Tôi bắt đầu chịu thua – Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu? Ah em bao nhiêu tuổi?
Học trường nào thế?
- Hôm nay em muốn anh dẫn
em đi xem phim và chơi game ở Diamond plaza. Em gần 18 tuổi. Cách đây 3 tuần em
học ở BIS. Anh còn 2 câu, chúng ta đi hay anh hỏi rồi mới đi? – Ki đã chịu để
quyển sách xuống, nhìn tôi cười và trả lời.
- Thế đi nhé? Mà trời ạ…
- tôi hạ giọng từ từ khi kịp nhận ra mình vưà chỉ còn đúng 1 câu hỏi cho sự lỡ
miệng này.
Ki phá lên cười khi mặt
tôi tỏ ra tiếc nuối một cách quá rõ ràng. Tôi chợt nhận ra em cười trông thật
xinh. Một kiểu xinh xắn làm tôi cảm giác quen thuộc và liên tưởng đến một ai
đó, không nhớ rõ. Nó làm tôi cũng cười khẩy vì sự ngu ngốc của mình. Lấy tay
gãi đầu, tôi hứa từ nay sẽ chẳng bao giờ lỡ miệng nữa.
Sau đấy chúng tôi đi bỏ
xe lại Goody mà đi bộ đến Diamond. Nói là đi bộ cho oai, chứ thật sự chỉ là bước
vài bước qua con đường nhỏ. Sài Gòn muà hè nắng thật ấm. Dù xe cộ có vẻ hơi tấp
nập, nhưng… không sao. Chỉ cần Ki đi cùng tôi như thế này, đến đâu cũng cố mà
bò. Tôi nhe miệng cười toe toét cho cái tưởng tượng của mình.
“Anh điên à? Đừng cười
kiểu ấy giữa đường hoặc tránh xa em ra ngay.” _ Ki đánh vào vai tôi. “ Anh có
nên dùng luật 7 câu hỏi như em không?” _ Tôi ra vẻ huýt sáo, mặt ngước lên trời.
“Thế anh nghĩ em có nên tính câu hỏi này vào không?”. “Xem như anh chưa nói gì
nhé!” _ tôi gãi đầu lắp bắp, lung túng. “Đồ anh ngốc!” _ Ki nhoẽn miệng cười.
“Ngốc thế có…yêu không?” _ Tôi thì thào dù đã cố hết sức chỉnh âm thanh cao hơn.
“Hỏi thêm 1 câu nào nữa là hết luôn đấy nhé!”. “Vẫn cứ hỏi, không hỏi hôm nay nữa
cũng được. Thế có yêu không?” _ Tôi cố chấp lặp lại. “Có lẽ…” _ Ki lẩm nhẩm.
Tôi chợt phát hiện mặt cô bé đỏ lự lên từ lúc nào.
Rồi chúng tôi đi xem một
bộ phim hài. Cả hai đưá cười sặc sụa văng popcorn tứ tung. Thậm chí xém đổ cả
ly cokes to tổ chảng ở giữa 2 ghế ngồi.
Ki chứng tỏ mình nhảy
Pump kém hơn tôi qua việc hai đưá battle bài Beethoven Virus. Tôi được S còn Ki
được A. “Cũng không tệ!” _ tôi giơ tay chữ V và noí với Ki sau khi hiện ra điểm.
“Phải noí là không được quá giỏi.” _ Ki lắc đầu. “Đúng vậy thưa chị Ki.” _ Hai
đưá cười to, bỏ mặc mấy người đang đứng đằng sau theo dõi tụi nó nhảy nãy giờ một
cách chăm chú.
Chơi chán và cả mệt.
Tôi và Ki kéo vào nhau KFC. Không thắc mắc nếu có ai tưởng đang gặp hai con heo
biết đi, noí, cười và… yêu nhau.
Thắng xe trước cổng nhà
Ki. Tôi gãi đầu, lúng túng. Miệng định hỏi “em vào nhà nhé?” nhưng cũng thắng lại
kịp vì tôi còn một câu khác quan trọng hơn.
- Anh vẫn còn một câu đấy.
– Ki ngừng lại một tí – không hỏi là em vaò nhà nhé! – Ki bắt đầu bước đi về
phía cổng.
- Khoan, Ki… - tôi như
tỉnh giấc – à, ừm… ừ. Anh có thể hôn em không? – tôi cảm nhận được mặt mình
đang nóng bừng.
- Nếu em nói không thì
sao? Ngốc. Lần sau phải nói “Để anh hôn em nào” và sau đó mới hỏi “Anh có thể
thử lại 1 lần nữa không?” nhé! - Rồi không để tôi kịp phản ứng, Ki bước đến đặt
môi tôi vào bờ môi mềm đến ngọt lịm của em.
Cô bé đứng nhìn tôi,
mĩm cười. Trong khi tôi đứng ngơ ra đó, dường chẳng hiểu chuyện gì xãy ra.
- Còn chưa hỏi nữa à? –
Ki lườm tôi lẩm bẩm.
- Anh… anh có thể hôn
em… một lần nữa không? – Tôi lúng túng nhìn vào mắt em nói.
Ki chẳng noí gì. Gật đầu
và nhắm mắt. Tôi buông hai tay nãy giờ nắm chặt cái cổ xe. Tiến lại. Vén vài sợ
tóc vương trên má em. Rồi nhẹ nhàng để môi tôi giữ chiếc hôn em – như tôi đang
giữ một cuộc tình với em vậy…
Ngày thứ hai, ngày thứ
ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm và ngaỳ thứ sáu. Chúng tôi đã đi khắp Sài gòn, những
nơi mà Ki bất chợt nhớ. Ăn hết những món ăn mà Ki thích. Xem hết những bộ phim
Ki chưa xem, đã xem và muốn xem. Rất vui, chưa bao giờ tôi cảm giác Sài gòn lại
đẹp như thế. Trong nắng, mưa, thậm chí bầu trời chỉ là mây… Sài gòn có em bên
tôi vẫn đẹp như nhau.
Mưa, tôi và Ki chạy xe
không một chiếc áo mưa. Hậu quả là chiếc Piaggo LX dính đầy bùn. Một lần tôi định
đem đi rửa lại nhưng em không cho.
Nắng, Tôi và Ki ra công
viên Tao Đàn. Đẩy xích đu, cầu tuột và cả ăn kẹo gòn. Như hai đưá con nít cao
trên 1m70. Bỗng em lấy điện thoại của tôi ra, bảo tôi xích đầu gần lại rồi nhe
răng cười và bấm chụp…Tackk… Tôi bảo tôi sẽ rửa tấm hình ấy ra, nhưng em cài
password khoá nó lại và không cho.
Trời mây, không bị lạnh
bởi những giọt mưa và ướt áo bởi cái nắng gay gắt. Tôi và Ki cầm cây kem đi khơi
khơi giữa đường Đồng khởi. Tôi vốn hậu đậu, ăn kem làm dính đầy cả mép. Em lấy
khăn tay lau mà chẳng nhớ là khăn tay em màu trắng còn kem chúng tôi đang ăn là
Chocolate Peanuts. Ki đưa tôi, tôi noí mình sẽ giặt nó, nhưng em không cho.
01:30 sáng ngày thứ bảy.
Tôi đưa em về đến cổng
nhà sau khi đánh mấy vòng Nguyễn Trãi và chén đầy bụng. Tôi hôn em từ biệt chẳng
cần hoỉ nữa. Vì thật sự hôm nay tôi cũng đã xài hết 7 câu hỏi mất rồi. 7 câu hoỉ
chỉ trong 1 giờ 30 phút, chủ yếu là những thông tin nhảm nhí về Ki. Lúc tôi leo
lên xe, rồ gaz chuẩn bị phóng xe về. Ki bắt đầu noí.
- Hôm nay là ngày cuối.
- Ngày cuối…
- Em nói chỉ quen anh 1
tuần thôi mà?
- Chẳng lẽ những gì anh
làm không đủ để kéo thêm dù chỉ 1 ngày nữa hay sao?
- …
- Em trả lời anh đi!!!
- Anh đã hết câu hỏi
cho ngày hôm nay. Em định tối nay em sẽ nói cho anh nhưng…– Ki mỉm cười, nụ cười
như ngày đầu tôi gặp em ở quán café – À, cho câu hỏi đầu tiên. Em tên Như, Quỳnh
Lâm Như. Em học Lê Quý Đôn, trường anh học chứ không phải BIS. À, anh vẫn còn một
câu hỏi bù cho câu hôm ấy em ăn gian anh…
- … - Tôi vẫn chống
chân ngồi trên xe - Tại sao lại chia tay?
- Ngày mai em chết.
- Em điên hả Ki? Sao lại
nói gở như thế? – Tôi gần như hét lên.
- Em không giỡn. Đó là
sự thật. ngày mai em chết. Em bị ung thư. – Ki vẫn cười, nụ cười mĩm làm tôi có
cảm giác bất an gấp nghìn lần – Thật ra lần ở quán café là lần thứ 43 em gặp
anh. Lần đầu là cách đây 2 năm, anh đã cười với em ngaỳ đầu tiên em vào trường,
đi ngang lớp anh. Lần thứ 2 là trong căn tin trường, anh đã trả cho em ly nước
vì em quên tiền. Lần thứ 3 là…
- …đừng nói nữa…. – tôi
cắt ngang – anh…
- Hôm nay là lần thứ 50
em gặp anh, anh đã hỏi em 49 câu hỏi. Anh cho em câu thứ 50 nhé? – Ki lay tay
tôi nài nỉ....
- Ừ, em cứ hỏi - tôi
nói trong vô thức vì mãi lẩn quẩn vì những chuyện em nói nãy giờ. Tôi chẳng hiểu.
- Em thật sự bị ung thư,
và không sống đến hết ngày mai. Anh sẽ yêu một người sắp chết như em chứ?
Ánh mắt Ki đã đỏ hoe.
Tôi bỗng bối rối. Trong tôi giờ rối bời. Tôi chọn giải pháp im lặng, vì bản
thân thật sự chẳng biết nói gì… Bất thình lình Ki móc trong túi ra một lá thư.
Bảo tôi về suy nghĩ và đọc nó. Nếu ngày mai 9 giờ sáng tôi đến thì xem như câu
trả lời là có. Tôi phóng xe như điên về nhà…
Đó. Lá thư trước mặt
đó. Tôi đã ngồi nhìn nó. Hình như mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá vội và quá
ác. Tôi chạy về chi cho nhanh mà chẳng dám mở nó ra, chẳng biết quyết định của
mình là gì. “Thôi, tới đâu tới…!” _ Tôi tự nhủ. Mở lá thư ra.
Anh, cảm ơn anh đã mở
lá thư này.
Em nghĩ mình đã noí với
anh moị chuyện rồi. Tên em, trường em, và moị thứ thật sự.
Ừ, em bị bệnh ung thư.
Em không sống qua hai mươi bốn giờ sau khi anh đọc bức thư này. Cảm ơn anh vì
những nơi em đã đến, những thứ em đã ăn và cả những gì em và anh đã cùng trãi
qua. Một tuần qua thật sự là những gì đẹp nhất của quãng đời ngắn ngủi của em.
Em biết, em biết em có lỗi. Đáng lẽ em không nên gặp anh lần thứ 43, đáng lẽ em
không nên cho anh biết 49 điều về em. Và đáng lẽ em không nên hoỉ anh câu hoỉ
thứ 50. Nhưng… em làm sao để chết mà không thấy anh lần cuối? Em làm sao chết
khi mỗi ngày em cứ nhớ đến anh nhiều hơn mỗi ngày…? Anh sẽ trả lời sao… em
không cần biết kết quả. Vì anh đã cho em nhiều hơn niềm vui cả đời em trước một
tuần nay.
Ngaỳ mốt là sinh nhật của
anh. Em không thể chính tay tặng quà cho anh. Anh hãy đi rửa chiếc xe của mình
vào ngày đó nhé Văn. Xem như là món quà em tặng cho anh vào sinh nhật đầu tiên
chúng ta quen nhau. Ngày mốt, vào năm sau, anh hãy đi rưả tấm hình chúng ta đã
chụp, pass của nó là “Kikivanvan”, ngố quá nhỉ? Nhưng đành chịu, em đã đặt rồi…
rưả xong rồi thì cười lên, đây là món quà năm thứ hai sinh nhật anh của em đấy.
Còn năm thứ ba, anh có nhớ chiếc khăn trắng đầy chocolate của em tặng anh
không? Đem nó ra và giặt đi. Em tin những vết chocolate sẽ phai mau thôi.
Và…kết thúc nhé! Sau ba
năm em nghĩ rồi mối tình này sẽ phải phai như vết chocolate ngày nào. Sinh nhật
năm thứ tư, anh phải có một cô gái xinh hơn em, cho anh hoỉ nhiều câu hoỉ trong
1 ngày hơn em, và… yêu anh hơn em. Anh nhé!
Ừ, chào anh
18 năm nay là giấc mơ,
1 tuần qua là giấc mơ hay 1 giờ đồng hồ trở lại đây là giấc mơ???
>>>>>>>>>>>>>>>>>>.<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Tôi đẩy chiếc piaggo ra
khỏi cổng. Chạy một mạch lại nhà Ki. Tôi đủ tỉnh táo để biết bây giờ là sớm quá
nhưng… tôi không đủ dũng cảm để chờ đến ngaỳ mai. Biết đâu bây giờ Ki đang cần
tôi nhất? TÔI KHÔNG ĐỦ 24 TIẾNG ĐỒNG HỒ CHO EM!!! Tôi thật sự không còn đủ thời
gian…
Ki đã đứng trước cổng từ
lâu trước khi tôi đến. Tôi buông xe, ôm chầm lấy em.
-Anh sẽ bên em dù em sẽ
xa anh 1 giây sau câu nói này – tôi nói, vô thức – còn em? Em có bên anh
không???
- Em… em… có… - Ki lắp
bắp, nước mắt chảy rơi vào lưng tôi.
- Vậy ta yêu nhau đi… -
tôi đẩy Ki để nhìn thẳng vào mắt em.
Bất giác Ki cười. Cười
thành tiếng. Cười với thái độ không dừng được. Tôi tròn xoe, một người chỉ còn
sống hai mươi bốn giờ nữa thì lý do gì để cười như thế?
- Tại sao em cười? –
tôi hét lớn, lay em.
Ki ngước lên, nhìn tôi.
Đôi mắt em đầy nước mắt. Em vẫn cười.
- Vì anh… tất cả vì
anh. Anh đã làm em hạnh phúc và nước mắt cứ rơi. Anh đã làm em… buồn cười đến
không kềm chế được mình, chàng ngốc à!
- Em nói gì? Ai ngốc?
Anh… không hiểu… – Tôi hiểu tí gì tôi không phải là Văn.
- Anh có bao giờ thấy
ai ung thư mà cả tuần này có thể dãi nắng dầm mưa với anh không? Anh có bao giờ
thấy một người gần chết có thể đứng chờ anh 30 phút nãy giờ không? Không chứ
gì? Ừ, em không bị ung thư. Em chỉ thử anh…
- ĐIÊN À??? – Tôi gần
như không tự chủ, hét toáng lên – Sao em có thể lấy chuyện này ra đuà? Sao em
có thể làm chuyện ngu ngốc thế chứ? Em điên à Ki???
- Ừ… em điên… - Ki nhìn
thẳng vào tôi bằng ánh mắt ướt đẫm, và khóc lên từng tiếng - Vậy… ta yêu nhau
đi…
Ki chạy đến ôm chầm và
hôn tôi. Bất giác tôi thấy mình yêu Ki là vô hạn bằng cảm giác nhẹ lòng khi moị
chuyện là không có gì…
- Vậy ta yêu nhau đi… -
tôi thì thầm vào tai em…
v
đọc truyện Em còn yêu anh không?
11:22 PM |
Lúc
nửa đêm, máy di động của cô gái có tin nhắn mới, cô lười biếng bò dậy
khỏi giường, mở máy xem, tin nhắn chỉ một câu ngắn ngủi mà để cô cả đêm
trằn trọc:
"Em còn yêu anh không?"
Đó là tin nhắn của người yêu cũ, vào lúc họ đã chia tay nhau nửa năm. Cô cứ nghĩ anh ấy sẽ chẳng bao giờ send tới bất kỳ tin nhắn nào nữa, bởi ngày đó họ chia tay nhau khó hiểu mập mờ, và cô chưa từng nghe từ chính miệng anh nói một lời dứt khoát: "Ta chia tay thôi!"
Cô cứ chờ đợi người bạn trai nói với cô câu đó, nhưng anh không, anh chọn cách chạy trốn, không cho ai tìm ra mình. Bạn bè đều khuyên cô nên thôi, vẫn chê anh không ra gì, vô trách nhiệm, không dám đối mặt, cho dù sau này cả hai có thành gì của nhau thì rồi cô cũng khổ thôi.
Cô chỉ mỉm cười, thường nói cô đã lâu rồi chẳng bận tâm, thiếu gì chàng theo đuổi, đời nào cô để ý tới người chẳng trân trọng cô. Nhưng mọi người đều biết, nửa năm qua, cô vẫn không quên anh.
Bởi những chàng theo đuổi cô nào ai đến gần được cô nửa bước.
Có lẽ anh còn yêu mình, cô đoán thầm. Anh chỉ chiến tranh lạnh mà thôi, chỉ tạm không liên lạc thôi, chỉ vì muốn cả hai có chút không gian tự do, để không như trước đây, anh luôn trách cô bám anh quá, làm anh thấy vướng víu nặng nề.
Có lẽ chỉ vì thế, chờ khi anh thấy nhẹ nhõm, tự nhiên quay lại bên anh, hai người sẽ như xưa, sẽ là quan trọng nhất của nhau.
Nghĩ thế, nên cô đã cố để tự đứng vững, cô bắt đầu một mình đi dạo, xem phim, một mình nấu cơm chăm sóc mình, một mình ra ngân hàng trả nợ, một mình học lái xe, chọn xe, thậm chí đi mua xe ô tô, một mình đi tìm nhà, dọn nhà mới, một mình đối mặt với cái chết của cha mẹ mình sau tai nạn giao thông...
Cô giờ đây đảm đương đời mình. Nhưng trong tình yêu, vẫn cần có anh ở bên.
"Em còn yêu anh không?"
Trời đã rạng, cô đã nhìn tin nhắn suy nghĩ dọc đêm, biết người con trai ấy đã hiểu ra, dù anh không chịu gọi điện trực tiếp cho cô, nhưng ít nhất đã gửi tin xem cô thế nào. Cô rất muốn gọi điện ngay cho anh, nói với anh rằng nửa năm nay em nhớ anh biết bao; nói rằng trong những thời gian đáng lẽ anh phải ở bên cô, thì cô đã chống chọi vất vả vượt qua; nói rằng dù nửa năm nay anh bỏ rơi, nhưng cô không đành xoá anh khỏi tim mình...
Nhưng cô kìm được, cô không muốn nửa năm chờ đợi sẽ tiêu tan thế này, cô muốn anh phải đau khổ, cô muốn giữ chút tự tôn.
"Không còn yêu!"
Cô mỉm cười bấm ba chữ, reply.
Sau đó, cô cứ chờ anh gọi lại cầu xin, chờ tin nhắn thăm dò tiếp theo của anh, chờ anh đột nhiên nhấn chuông cửa, rồi khi cửa mở anh đã đứng trước mắt, mạnh mẽ ôm lấy cô vào lòng, và dịu dàng nói anh biết anh đã từng sai lầm, rồi sau anh sẽ nâng niu cô...
Nhưng, ngày nối ngày, tháng nối tháng, nửa năm lại trôi qua, cô gái không hề nhận được bất kỳ tin tức gì về người yêu cũ.
Một ngày, từ bạn thân của anh, cô biết người yêu cũ tháng sau sẽ cưới vợ, cưới một người con gái cô chưa từng quen.
"Anh ấy bảo anh ấy rất cảm ơn em, nếu nửa năm trước em không reply tin nhắn, anh ấy làm sao đủ quyết tâm quên em đi, càng không thể cho cô gái kia một cơ hội..."
"Em còn yêu anh không?"
Đó là tin nhắn của người yêu cũ, vào lúc họ đã chia tay nhau nửa năm. Cô cứ nghĩ anh ấy sẽ chẳng bao giờ send tới bất kỳ tin nhắn nào nữa, bởi ngày đó họ chia tay nhau khó hiểu mập mờ, và cô chưa từng nghe từ chính miệng anh nói một lời dứt khoát: "Ta chia tay thôi!"
Cô cứ chờ đợi người bạn trai nói với cô câu đó, nhưng anh không, anh chọn cách chạy trốn, không cho ai tìm ra mình. Bạn bè đều khuyên cô nên thôi, vẫn chê anh không ra gì, vô trách nhiệm, không dám đối mặt, cho dù sau này cả hai có thành gì của nhau thì rồi cô cũng khổ thôi.
Cô chỉ mỉm cười, thường nói cô đã lâu rồi chẳng bận tâm, thiếu gì chàng theo đuổi, đời nào cô để ý tới người chẳng trân trọng cô. Nhưng mọi người đều biết, nửa năm qua, cô vẫn không quên anh.
Bởi những chàng theo đuổi cô nào ai đến gần được cô nửa bước.
Có lẽ anh còn yêu mình, cô đoán thầm. Anh chỉ chiến tranh lạnh mà thôi, chỉ tạm không liên lạc thôi, chỉ vì muốn cả hai có chút không gian tự do, để không như trước đây, anh luôn trách cô bám anh quá, làm anh thấy vướng víu nặng nề.
Có lẽ chỉ vì thế, chờ khi anh thấy nhẹ nhõm, tự nhiên quay lại bên anh, hai người sẽ như xưa, sẽ là quan trọng nhất của nhau.
Nghĩ thế, nên cô đã cố để tự đứng vững, cô bắt đầu một mình đi dạo, xem phim, một mình nấu cơm chăm sóc mình, một mình ra ngân hàng trả nợ, một mình học lái xe, chọn xe, thậm chí đi mua xe ô tô, một mình đi tìm nhà, dọn nhà mới, một mình đối mặt với cái chết của cha mẹ mình sau tai nạn giao thông...
Cô giờ đây đảm đương đời mình. Nhưng trong tình yêu, vẫn cần có anh ở bên.
"Em còn yêu anh không?"
Trời đã rạng, cô đã nhìn tin nhắn suy nghĩ dọc đêm, biết người con trai ấy đã hiểu ra, dù anh không chịu gọi điện trực tiếp cho cô, nhưng ít nhất đã gửi tin xem cô thế nào. Cô rất muốn gọi điện ngay cho anh, nói với anh rằng nửa năm nay em nhớ anh biết bao; nói rằng trong những thời gian đáng lẽ anh phải ở bên cô, thì cô đã chống chọi vất vả vượt qua; nói rằng dù nửa năm nay anh bỏ rơi, nhưng cô không đành xoá anh khỏi tim mình...
Nhưng cô kìm được, cô không muốn nửa năm chờ đợi sẽ tiêu tan thế này, cô muốn anh phải đau khổ, cô muốn giữ chút tự tôn.
"Không còn yêu!"
Cô mỉm cười bấm ba chữ, reply.
Sau đó, cô cứ chờ anh gọi lại cầu xin, chờ tin nhắn thăm dò tiếp theo của anh, chờ anh đột nhiên nhấn chuông cửa, rồi khi cửa mở anh đã đứng trước mắt, mạnh mẽ ôm lấy cô vào lòng, và dịu dàng nói anh biết anh đã từng sai lầm, rồi sau anh sẽ nâng niu cô...
Nhưng, ngày nối ngày, tháng nối tháng, nửa năm lại trôi qua, cô gái không hề nhận được bất kỳ tin tức gì về người yêu cũ.
Một ngày, từ bạn thân của anh, cô biết người yêu cũ tháng sau sẽ cưới vợ, cưới một người con gái cô chưa từng quen.
"Anh ấy bảo anh ấy rất cảm ơn em, nếu nửa năm trước em không reply tin nhắn, anh ấy làm sao đủ quyết tâm quên em đi, càng không thể cho cô gái kia một cơ hội..."
đọc truyện "Tin nhắn gửi nhầm!"
11:19 PM |
Còn
nhớ khi hồi đầu mới yêu nhau, ngày đầu tiên anh vừa mua điện thoại di
động thì cũng là lúc nhận được tin nhắn đầu tiên của cô: "Em nhớ anh!"
Đây cũng lần đầu họ liên lạc bằng tin nhắn điện thoại với nhau. Khi đó,
anh mân mê đọc lại ba chữ đó không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đọc, trái
tim anh trào lên một cảm xúc rung động ngọt ngào vô cùng. Cả một thời
gian dài sau đó anh cũng không nỡ xóa tin nhắn đầu tiên đó của cô.
Hồi ấy cô và anh học đại học ở hai nơi cách xa nhau, những lần gặp gỡ chỉ ngắn ngủi trong giây lát, còn khoảng thời gian phải xa nhau lại dài dằng dặc. Và khi đó, những tin nhắn qua điện thoại đã trở thành một cầu nối tình yêu không thể thiếu giữa hai người, chúng đã gắn hai trái tim yêu thương nhung nhớ được xích lại gần nhau, và cùng cảm nhận được thấy sự tồn tại của nhau.
Còn nhớ một buổi tối, cô và anh đã hẹn nhau thời gian nhắn tin nói chuyện, nhưng sau khi rất nhiều tin nhắn anh gửi đi cho cô đều không thấy có hồi âm trở lại, anh lo lắng gọi điện cho cô thì không có ai nhấc máy. Anh hoảng hốt khi nghĩ đến chuyện gì xảy ra cho cô liền cuống quýt vơ vội một cái áo khoác lên người rồi nhảy chuyến tàu đêm ngồi hơn 7 tiếng đồng hồ để đến nơi cô học. Hóa ra khi ấy cô đi học về mệt quá nên ngủ thiếp đi quên mất cuộc hẹn với anh. Nhìn thấy cô đứng trước mặt vẫn khỏe mạnh an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm ôm chầm cô vào lòng. Còn cô lúc đó cũng bật khóc vì xúc động...
Sau khi tốt nghiệp anh và cô kết hôn và có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc. Họ vẫn dùng nhắn tin cho nhau để thuận tiện liên lạc nhưng những tin nhắn đã bị đơn giản đi rất nhiều: "Em đang ở đâu thế?" "Em đang trên xe buýt". "Bao giờ anh về đến nhà?" "10 phút nữa". Sau này trong điện thoại của anh cũng dần có thêm rất nhiều tin nhắn của bạn bè đồng nghiệp, và những tin nhắn của cô cũng nhanh chóng bị anh xóa đi đầu tiên để thay thế bằng những tin nhắn mới. Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan của cuộc sống. Anh cảm thấy cô không còn đáng yêu hấp dẫn như ngày xưa nữa, và không cảm nhận thấy những rung động nhung nhớ như trước đây khi họ yêu nhau.
Và rồi một cô gái tên Như đã bước vào cuộc sống của anh từ đấy. Anh tìm được tình yêu ở Như, tìm được cảm giác tình yêu đã bị đánh mất. Như yêu anh và chiều chuộng anh hết mực. Mối quan hệ của họ ngày càng trở nên sâu nặng. Ngoài thời gian ở nhà, bên ngoài anh vẫn âm thầm qua lại quan hệ với Như, anh nghĩ rằng Như mới chính là người yêu anh và hiểu anh nhất...
Một buổi tối như thường lệ, sau khi vui vẻ bên Như, anh lái xe về nhà. Trên đường về, chợt anh nảy ra một ý nghĩ, anh muốn thử tình cảm của Như xem tình yêu cô dành cho anh nhiều như thế nào, có nhiều như cô vẫn nói với anh không? Nghĩ vậy anh dừng xe và gửi cho Như một tin nhắn: "Xe anh bị đâm trên đường. Anh đang ở... Em đến ngay nhé!" Sau đó anh ngồi trên xe chờ đợi.
Một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy Như đến, cũng như chẳng có bất cứ liên lạc gì từ phía cô. Anh lại nhắn lại thêm một lần nữa. Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì. Anh giận dữ nổ máy quyết định bỏ về nhà. Đúng lúc đó từ đằng xa có một chiếc taxi lao vút đến và thắng gấp ngay sát bên cạnh xe anh. Từ trong xe một người phụ nữ vẫn còn đang mặc bộ áo ngủ xộc xệch lao ra khỏi xe hốt hoảng chạy lại. Thật bất ngờ đó chính là vợ anh.
Anh giật mình vội vàng kiểm tra lại tin nhắn trong điện thoại. Tin nhắn đầu tiên anh gửi cho Như thì không sai. Nhưng tin nhắn thứ hai anh lại gửi nhầm cho vợ mình. Chưa hết ngỡ ngàng thì vợ anh đã lao đến chỗ anh, không ngừng đập vào cửa kính gọi anh. Giọng cô lạc đi: "Anh... Sao vậy? Anh có sao không? Anh không làm sao chứ?" Anh mở cửa xe và ôm choàng vợ vào lòng, giọng anh nghẹn lại: "Không sao, anh không sao, chỉ là va chạm nhỏ thôi". Anh vừa nói vừa dịu dàng hôn lên trán cô, người cô vẫn còn chưa hết run rẩy. Anh xót xa ôm cô chặt trong tay, mắt rơm rớm vì xúc động. Anh vô cùng hối hận vì những ham muốn nông nổi của mình mà đã phản bội cô, và thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất!
Hồi ấy cô và anh học đại học ở hai nơi cách xa nhau, những lần gặp gỡ chỉ ngắn ngủi trong giây lát, còn khoảng thời gian phải xa nhau lại dài dằng dặc. Và khi đó, những tin nhắn qua điện thoại đã trở thành một cầu nối tình yêu không thể thiếu giữa hai người, chúng đã gắn hai trái tim yêu thương nhung nhớ được xích lại gần nhau, và cùng cảm nhận được thấy sự tồn tại của nhau.
Còn nhớ một buổi tối, cô và anh đã hẹn nhau thời gian nhắn tin nói chuyện, nhưng sau khi rất nhiều tin nhắn anh gửi đi cho cô đều không thấy có hồi âm trở lại, anh lo lắng gọi điện cho cô thì không có ai nhấc máy. Anh hoảng hốt khi nghĩ đến chuyện gì xảy ra cho cô liền cuống quýt vơ vội một cái áo khoác lên người rồi nhảy chuyến tàu đêm ngồi hơn 7 tiếng đồng hồ để đến nơi cô học. Hóa ra khi ấy cô đi học về mệt quá nên ngủ thiếp đi quên mất cuộc hẹn với anh. Nhìn thấy cô đứng trước mặt vẫn khỏe mạnh an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm ôm chầm cô vào lòng. Còn cô lúc đó cũng bật khóc vì xúc động...
Sau khi tốt nghiệp anh và cô kết hôn và có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc. Họ vẫn dùng nhắn tin cho nhau để thuận tiện liên lạc nhưng những tin nhắn đã bị đơn giản đi rất nhiều: "Em đang ở đâu thế?" "Em đang trên xe buýt". "Bao giờ anh về đến nhà?" "10 phút nữa". Sau này trong điện thoại của anh cũng dần có thêm rất nhiều tin nhắn của bạn bè đồng nghiệp, và những tin nhắn của cô cũng nhanh chóng bị anh xóa đi đầu tiên để thay thế bằng những tin nhắn mới. Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan của cuộc sống. Anh cảm thấy cô không còn đáng yêu hấp dẫn như ngày xưa nữa, và không cảm nhận thấy những rung động nhung nhớ như trước đây khi họ yêu nhau.
Và rồi một cô gái tên Như đã bước vào cuộc sống của anh từ đấy. Anh tìm được tình yêu ở Như, tìm được cảm giác tình yêu đã bị đánh mất. Như yêu anh và chiều chuộng anh hết mực. Mối quan hệ của họ ngày càng trở nên sâu nặng. Ngoài thời gian ở nhà, bên ngoài anh vẫn âm thầm qua lại quan hệ với Như, anh nghĩ rằng Như mới chính là người yêu anh và hiểu anh nhất...
Một buổi tối như thường lệ, sau khi vui vẻ bên Như, anh lái xe về nhà. Trên đường về, chợt anh nảy ra một ý nghĩ, anh muốn thử tình cảm của Như xem tình yêu cô dành cho anh nhiều như thế nào, có nhiều như cô vẫn nói với anh không? Nghĩ vậy anh dừng xe và gửi cho Như một tin nhắn: "Xe anh bị đâm trên đường. Anh đang ở... Em đến ngay nhé!" Sau đó anh ngồi trên xe chờ đợi.
Một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy Như đến, cũng như chẳng có bất cứ liên lạc gì từ phía cô. Anh lại nhắn lại thêm một lần nữa. Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì. Anh giận dữ nổ máy quyết định bỏ về nhà. Đúng lúc đó từ đằng xa có một chiếc taxi lao vút đến và thắng gấp ngay sát bên cạnh xe anh. Từ trong xe một người phụ nữ vẫn còn đang mặc bộ áo ngủ xộc xệch lao ra khỏi xe hốt hoảng chạy lại. Thật bất ngờ đó chính là vợ anh.
Anh giật mình vội vàng kiểm tra lại tin nhắn trong điện thoại. Tin nhắn đầu tiên anh gửi cho Như thì không sai. Nhưng tin nhắn thứ hai anh lại gửi nhầm cho vợ mình. Chưa hết ngỡ ngàng thì vợ anh đã lao đến chỗ anh, không ngừng đập vào cửa kính gọi anh. Giọng cô lạc đi: "Anh... Sao vậy? Anh có sao không? Anh không làm sao chứ?" Anh mở cửa xe và ôm choàng vợ vào lòng, giọng anh nghẹn lại: "Không sao, anh không sao, chỉ là va chạm nhỏ thôi". Anh vừa nói vừa dịu dàng hôn lên trán cô, người cô vẫn còn chưa hết run rẩy. Anh xót xa ôm cô chặt trong tay, mắt rơm rớm vì xúc động. Anh vô cùng hối hận vì những ham muốn nông nổi của mình mà đã phản bội cô, và thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất!
đọc truyện Ly cafe nhạt màu
11:15 PM |
1. Người khách tình cờ
Tôi biết đến quán cà phê này do một người bạn giới thiệu. Đó là một nơi khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, nơi tôi cảm thấy yên bình cũng như thanh thản trong tâm hồn vốn mệt mỏi với công việc từ lúc bình minh chào ngày mới.
Tôi biết đến quán cà phê này do một người bạn giới thiệu. Đó là một nơi khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, nơi tôi cảm thấy yên bình cũng như thanh thản trong tâm hồn vốn mệt mỏi với công việc từ lúc bình minh chào ngày mới.
ly cà phê nhạt màu |
Tôi bắt đầu để ý đến cô gái trẻ ngồi ở bàn đối diện khi cô ta đi một mình vào quán nhưng anh nhân viên lại đem ra hai ly nước. Một ly cà phê sữa cho cô và một ly đen đá ít đường cho người- nào- đấy sẽ ngồi ở chiếc ghế đối diện. Có lẽ, cô ấy đang chờ một người bạn nào đó, là bạn trai chăng? Phải rồi, vì hôm nay là cuối tuần mà! Các cặp tình nhân trẻ thì thường hay hẹn hò ở các quán cà phê lãng mạn vào dịp cuối tuần. Bỗng nhiên tôi phì cười, không hiểu sao tôi lại bắt đầu có sở thích để ý chuyện người khác. Phải chăng vì đôi mắt buồn trên gương mặt lạnh lùng của cô gái trẻ có một sức hút mãnh liệt với tôi?
Anh nhân viên trong quán tiến đến gần chỗ ngồi của cô , mỉm cười nhìn cô rồi hỏi:
- Tuần này của hai anh chị thế nào?
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên.
Cô gái trẻ vẫn chắp tay vào nhau, mỉm cười rồi nhẹ nhàng đáp trả. Vậy ra, tôi đã đoán đúng. Cô ấy đang chờ người yêu. Và hai người họ là khách quen của quán cà phê này
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi nóng lòng muốn xem mặt anh chàng người yêu tốt số ấy là ai, nhưng vẫn không thấy anh ta đến. Đàn ông con trai mà lại để người yêu mình chờ đợi mỏi mòn như thế, thật không lịch sự chút nào.
Cô gái trẻ từ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn vào màn hình di động trên tay, lâu lâu lại khẽ cười, nhưng đôi mắt vẫn đượm một chút gì đấy buồn và day dứt. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn ly cà phê đen như màu mắt đang từ từ nhạt màu đi khi đá dần tan ra. Thời gian làm nhạt phai mọi thứ...?
Rồi tôi bỡ ngỡ khi cô gái trẻ gọi tính tiền và bước ra cửa, anh nhân viên buông một câu chào khó hiểu :
- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..
Tôi vẫn tròn xoe đôi mắt và cố gắng hiểu những gì đang diễn ra. Cô gái bỗng quay lại nhìn vào mắt tôi rồi mỉm cười. Có lẽ cô ấy đã biết có một kẻ tò mò đã trộm nhìn mình từ nãy đến giờ.
2. Nhân viên lâu năm
Tôi làm part-time cho quán cà phê này từ khi là sinh viên năm nhất. Tôi thích làm vào buổi tối, nhất là cuối tuần, khi những cặp tình nhân chọn nơi đây làm điểm hẹn hò, tôi đã chứng kiến được những chuyện tình lãng mạn, hài hước, và cả đau đớn nữa..
Vẫn như mọi buổi tối thứ bảy, cô gái ấy đến cùng với người yêu của mình. Tôi lập tức pha nước cho cả hai, như thường lệ, anh- cà phê đen và cô- cà phê sữa. Đã lâu rồi tôi không được nói chuyện với anh. Anh ấy là một người vui tính, nhưng rất điềm đạm và cư xử lịch thiệp, cũng như chiều chuộng người yêu mình hết lòng.
Tôi đặt ly cà phê sữa cho cô, và ly cà phê đá cho anh. Tôi vẫn pha cho anh nhiều cà phê hơn những người khách khác - vì anh là một người khách đặc biệt của quán chúng tôi.
- Tuần này của hai anh chị thế nào? - Tôi hỏi một câu quen thuộc như thường lệ. Thường thì anh sẽ là người trả lời. Nhưng bây giờ thì không.
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên - Cố ấy mỉm cười nhìn tôi và đáp trả.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi để ý có một vị khách ngồi gần cửa sổ suốt từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chăm vào hai người họ. À không, chính xác là vào cô ấy. Cô đang mở điện thoại di động và xem lại hình ảnh hoặc tin nhắn gì đấy - tôi đoán thế - có lẽ là những tin nhắn của anh và hình hai người chụp bằng máy di động.
Khi ly cà phê đen của anh đã tan hết đá. Cô gọi tính tiền và bước ra cửa. Tôi mỉm cười chào hai người :
- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..
Cô nhìn về phía cửa sổ, mỉm cười với vị khách đang tròn xoe đôi mắt vì câu chào của tôi. Tôi không mấy ngạc nhiên, vì luôn có những vị khách tò mò về câu chuyện tình yêu của hai người họ.
3. Cô gái trẻ
Tôi và anh là bạn thân từ nhỏ. Đến hết năm cấp 3, chúng tôi quen nhau và hạnh phúc đến tận bây giờ. Nửa năm trước, anh dắt tôi vào một quán cà phê khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, làm thanh thản và dịu mát tâm hồn tôi. Khi tôi và anh cãi nhau, chúng tôi thường đến quán cà phê này, và sau đó thì lại làm lành với nhau, rất dễ dàng.
Sau một thời gian lui tới quán cà phê này vào mỗi tối cuối tuần thì chúng tôi đã trở thành khách quen của quán. Anh bắt chuyện với một nhân viên trạc tuổi chúng tôi, cậu ấy có vẻ thích cách nói chuyện của anh, và sau đó thì ba chúng tôi quen nhau.
Hôm nay, tôi lại đến đây cùng với anh. Tôi không cần gọi nước vì khi thấy chúng tôi, cậu nhân viên ấy sẽ biết mình nên pha nước gì. Ly cà phê đen cho anh lúc nào cũng được pha với rất nhiều cà phê, và chỉ bỏ một ít đường, vì anh thích uống như thế, cậu nhân viên cũng biết như thế.
- Tuần này của hai anh chị thế nào?- Cậu ấy hỏi chúng tôi một câu hỏi quen thuộc như thường lệ. Nếu như mọi khi, tôi sẽ để anh trả lời. Nhưng bây giờ thì không.
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên… - Tôi trả lời cậu ấy thật tự nhiên...
Một tiếng đồng hồ trôi qua, vị khách ở bàn đối diện gần cửa sổ vẫn nhìn vào tôi chăm chăm từ nãy giờ. Tôi cười nhạt, chẳng để tâm nữa, rồi lại mở di động và đọc những tin nhắn của anh từ nửa năm trước. Bây giờ, anh không còn nhắn tin cho tôi nữa, nhưng đọc lại những tin nhắn của anh, tôi vẫn cảm thấy hanh phúc. Mỗi khi chúng tôi giận nhau, anh luôn nhắn tin làm lành trước, và khi kết thúc một tin nhắn, anh thường để câu này vào cuối tin. "Hãy yêu anh như thể hôm nay là ngày cuối cùng ta bên nhau, em nhé..!"
Tôi nhìn ly cà phê đen đang dần đổi màu, với lớp đá đã tan thành nước ở phía trên, anh vẫn không uống dù chỉ một ít cùng tôi. Tôi thấy đắng ở cổ, nhưng vẫn cố kìm nén để nước mắt không rơi, vì tôi không muốn anh nhìn thấy tôi khóc.
Khi tôi gọi tính tiền và bước ra cửa, cậu nhân viên mỉm cười chào chúng tôi :
- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..
Thường thì anh sẽ quay lại và nói với cậu ấy rằng "Tất nhiên rồi! Vì chúng tôi là cặp tình nhân hạnh phúc nhất thế gian này…" Nhưng hôm nay, anh vẫn không nói gì.
Vị khách ở gần cửa sổ vẫn cứ nhìn hai chúng tôi. Tôi mỉm cười với ông ta rồi bước ra khỏi quán, hoà vào dòng người tấp nập ngoài kia, với những tiếng xe cộ réo lên inh ỏi, những ngọn đèn đường làm mắt tôi nhạt nhoà đẫm lệ…
Cuối cùng thì, tôi vẫn phải khóc, vì nhớ anh... Một người đã ra đi vĩnh viễn từ nửa năm trước.
đọc truyện và chia sẻ cùng "Bà cụ bán rau!"
11:09 PM |
Ăn rau không chú ơi?
Một
giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già
yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ
rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.
Giọng
bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp
mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa
mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ
cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm
thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương
người thì ai thương mình" cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu
gã.
- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!
Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:
- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng rỡ.
Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.
- Sao chú mua nhiều thế?
- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!
Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.
Chiều
hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những
hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã
thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả
trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng
cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến
bà cụ...
- Nghỉ thế đủ rồi đấy!
Giọng
người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống,
dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.
Mấy
tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với
những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình
của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.
Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.
Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.
Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:
- Bà bán rau chết rồi.
- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? Chị bán nước khẽ hỏi.
- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.
-
Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có
người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu
bà cụ bị cảm lạnh.
Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.
Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia...
Gã không ngờ.........!
đọc truyện "Người bạn ma"
9:36 PM |Ở vùng ngoại ô xa thành phố có một đứa con gái tên Nhi 11 tuổị Vì cha mẹ rất là nghiêm ngặt không cho đi đâu chơi nên Nhi không có ai để làm bạn. Mỗi ngày Nhi thường đi bộ từ nhà đến trường; trên đường đi Nhi phải qua một ngôi biệt thự kiến trúc rất là đẹp nhưng hơi cũ kỹ đã lâu rồi không thấy một bóng người lui tớị Lúc nào Nhi cũng dừng chân trước ngôi biệt thự để ngắm nghía và mơ mộng được sống ở đó hay chỉ vào trong nhà để xem mà thôị
Vào một buổi chiều khi tan học về, như thường lệ Nhi đứng trước ngôi biệt thự mơ mộng thì nghe có tiếng người gọi từ cửa sổ của tầng lầu cao nhat. Nhi ngước lên nhìn thì thấy một đứa con trai trạc độ tuổi mình.
- Có muốn lên đây chơi không? Ðứa con trai hỏi
Không biết có phải là bị hoa mắt không, hay là mơ mộng quá nhiều cho nên... Nhi vội chớp mắt một cái rồi nhìn lần nữa nhưng vẫn thấy đứa con trai còn đứng đó.
- Lên đây nhanh! Ðứa con trai réo gọi
Khi đó mừng quá, mơ ước của mình thành sự thật rồị Nhi vội đẩy cái cổng sắt nặng nề để vào bên trong, nhưng khi đến trước cửa nhà thì Nhi dừng lạị
Nhi suy nghĩ: Ðợi một chút, mình thay nhà này mỗi ngày, không thấy có xe cộ gì đau ở đây mà... nhưng... Chắc là mình nghĩ không ai ở.
Vừa nghĩ như vậy thì Nhi lấy tay đẩy cánh cửa bằng gỗ bước vào bên trong. Trong nhà thật là đẹp như là đã tưởng tượng vậy, Nhi nhìn chung quanh khoảng 5 phút rồi chợt nhớ đến đứa con trai, Nhi vội bước nhanh lên cầu thang dẫn đến phòng của tầng cao nhất. Khi đẩy cánh cửa phòng ra, Nhi thấy trong phòng chứa đầy đồ chơi tuyệt đẹp với tất cả những đồ chơi mà Nhi đã suy nghĩ đến, còn đứa con trai thì ngồi ngay ở giữa phòng.
Tôi tên là Thạch, có muốn chơi chung với tôi không? Ðứa con trai hỏi
Nhi không nói gì hết mà chỉ từ từ tiến đến gần đứa con trai và ngồi xuống chơi Từ đó ngày nào Nhi cũng đến đó chơi và hai đứa trở thành đôi bạn thân.
Rồi một hôm, đứa em trai út của Nhi bỗng dưng bệnh nặng, Nhi phải ở nhà phụ giúp mẹ săn sóc đứa em, không có thời giờ để đến chơi với Thạch nữa Sau sáu tuần bệnh nặng, em trai út của Nhi qua đời Nhi rất đau buồn và cần một người bạn để an ủi nhưng khi em tới trước cổng ngôi biệt thự đó thì thấy Thạch ló đầu ra cửa sổ và la lớn với giọng trách móc:
"Ði chỗ khác chơi Tao không muốn mày đến đây nữa!"
Có thể bạn giận mình vì mình không đến đây chơi, nên Nhi đã quyết định đi vào nhà để gặp Thạch và nhất định giải thích cho bạn y hiểu Nhưng khi Nhi đi đến tầng lầu cao nhất thì thấy Thạch đã ngồi ở trước cửa phòng tự bao giờ. Nó nhìn Nhi với cặp mắt thật là ghê gớm và trên khuôn mặt chứa đầy hờn giận.
"Ði chỗ khác ngay", Thạch hét lớn và xua đuổi Nhi đi chỗ khác.
"X...i...n... đừng đuổi Nhi, em của Nhi mới chết và tôi cần nói chuyện với bạn" vừa khóc em vừa nói
Ðứa con trai tên Thạch ra vẻ không thương tiếc mà còn lạnh lùng nói: "Bây giờ tao đã có một người bạn khác rồi" Nói xong đứa con trai đi vào trong phòng và khép cửa phòng lại
Ðứng ở ngoài phòng, Nhi nghe được tiếng cười đùa từ trong phòng vọng ra, tò mò muốn biết người bạn mới này là ai nên Nhi nhẹ bước đến gần cửa phòng và lén nhìn vào bên trong.
Khi nhìn vào phòng, Nhi đã sợ hãi đến độ vừa la vừa chạy thẳng một mạch về nhà. Mẹ của Nhi thấy Nhi sợ quá độ nên gọi bác sĩ đến và chích một mủi thuốc ngủ cho Nhi Khi bác sĩ ra khỏi phòng, ông y rất là bối rối Mẹ của Nhi liền hỏi ông chuyện gì đã xảy ra cho Nhi, thì ông nói với bà ta rằng con của bà cho biết nó đã đến ngôi biệt thự cũ để gặp một người bạn nhưng khi đến đó và nhìn vào bên trong thì gặp bạn của nó đang đùa giỡn với đứa em vừa mới chết.
- Không thể như vậy, bà ta nói.Trong nhà đó chỉ có một đứa con trai 11 tuổi tên là Thạch đã bị bệnh và qua đời cách đây trên 50năm, sau đó đâu còn ai đến đó ở nữa.
đọc truyện Câu chuyện cảm động về cô bé 16 tuổi
9:26 PM |
Ngày 24/8/1998, một đám
tang vô cùng đặc biệt được
tổ chức tại huyện Gia
Tường;tỉnh Sơn Đông
(Trung Quốc). Người chết là
một cô gái mới 16 tuổi
trên là Thẩm Xuân Linh.
Nhưng cô được nhận
những nghi lễ long trọng
nhất của làng, những
người anh trai của cô mặc
tấm áo tang chỉ được mặc
khi đưa tang cha đẻ. Anh
trai cô quỳ rất lâu trước
linh cữu em gái, người
trong làng ai cũng đeo
băng tang.
Nhưng không ai biết rằng,
cô gái mười sáu tuổi này
thực ra không hề có máu
mủ ruột thịt gì với những
người còn sống, cũng như
với dân làng này, thậm chí
cô chỉ là một đứa con gái
riêng của mẹ kế mà ngay
cả tên trong sổ hộ khẩu
của làng cũng không có.
Tôi là con ruột của gia đình
này
Tháng 6 năm 1994, mẹ của
Thái Xuân Linh góa chồng,
đem Xuân Linh và đứa em
trai từ Long Châu Tập,
huyện Phạm Trạch, tỉnh
Sơn Đông (TQ) sang huyện
Gia Tường với gia đình
mới. Bố dượng của Xuân
Linh làm nghề thợ mộc, tên
là Thẩm Thụ Bình, tính tình
hiền lành đôn hậu.
Bố dượng có cha mẹ già 70
tuổi, và bốn đứa con trai
còn đang đi học. Trong đó
anh con cả Thẩm Kiến Quốc
đang học Đại học Giao
thông ở Tây An. Ba cậu con
trai còn lại học trường phổ
thông trong huyện.
Gánh nặng gia đình quá
lớn, nhưng bố dượng cô
giỏi nghề thợ mộc, trong
nhà cũng chỉ chi tiêu dè
sẻn, nên cuộc sống gia đình
cũng tạm đủ.
Khi ba mẹ con Thái Xuân
Linh gia nhập đại gia đình
ấy, cả nhà đều vui vẻ chào
đón, hay có thể bởi nhà
toàn đàn ông, giờ có một
cô em gái mới, cả ông bà
nội lẫn bố dượng đều rất
yêu quý Xuân Linh.
Khi đó, Linh chỉ vì bố mất,
nhà nghèo khó, cô đành bỏ
học ở nhà. Bố dượng dứt
khoát đưa tiền cho cô đi
học trở lại. Trong nhà vốn
đã bốn đứa con đi học, giờ
thêm Xuân Linh, gánh nặng
càng lớn. Ông bố dượng chỉ
có cách dành thời gian làm
thêm lúc nông nhàn mới
đủ cho chi tiêu trong gia
đình.
Xuân Linh vô cùng trân
trọng cơ hội được đi học,
ngay học kỳ đầu tiên quay
lại trường, cô đứng thứ ba
trong khối. Ngoài học tập,
cô lo liệu việc nhà, lúc nào
rảnh rỗi thì giặt quần áo
cho các anh, vác gỗ cho bố
dượng, ông bố dượng
thường khen ngợi:
- Bố thật là có phúc mới có
đứa con gái ngoan ngoãn
thế này.
Thời gian hạnh phúc chẳng
bao lâu, đầu mùa hạ năm
1995, bố dượng cô trong
lúc làm công trình đã ngã
từ tầng ba xuống, bị liệt
giường. Cột trụ trong gia
đình đã gẫy, nguồn kinh tế
chính của gia đình bị cắt
đứt, và tiền chữa bệnh của
bố dượng cô đã mang lại
một khoản nợ rất lớn cho
gia đình.
Thật đáng tiếc, khi mẹ
Xuân Linh được bác sĩ cho
biết, bệnh của chồng mới
sẽ không bao giờ khỏi, cả
đời nằm liệt giường, mẹ cô
đã rất đau khổ. Bà không
thể chịu đựng nổi sự rủi ro
liên tiếp từ hai đời chồng,
lại biết không gánh vác
được một gánh nặng quá
lớn từ gia đình chồng, mất
hết hy vọng và niềm tin
vào cuộc sống.
Bà ôm đứa con trai nhỏ ra
đi, bỏ lại một nhà đầy
người già, bệnh tật, trẻ con
cho dù Xuân Linh năn nỉ,
cầu xin mẹ như thế nào.
Thấy bố như thế, người
con trai thứ hai định xin
nhập ngũ, ông bố không
đồng ý bởi anh thứ hai và
thứ ba sắp cùng thi tốt
nghiệp phổ thông, thành
tích luôn đứng đầu trường.
Người con thứ ba cũng đòi
bỏ học, muốn đi làm để
gánh vác gia đình.
Vào lúc cả nhà bàn cãi,
Xuân Linh đề nghị cho em
nghỉ học, thay mẹ chèo
chống gia đình này. Bố
dượng cô rơi nước mắt,
ngay cả ông bà nội cũng
khóc. Bố dượng cô đau khổ
nói:
- Xuân Linh, bố xin lỗi con!
Các anh con đã học chừng
đó năm rồi, giờ bỏ đi uổng
phí quá, bố biết là làm thế
con sẽ thiệt thòi
Ba người anh trai đều nắm
chặt tay em gái, cùng thề
với bố, cho dù sau này ai
thi đỗ đại học, cũng đều
nhớ công người em gái.
Mẹ Xuân Linh bỏ đi, nguồn
kinh tế của gia đình lại mất
hẳn chút hỗ trợ cuối cùng.
Ông bà nội đều thở dài, bố
dượng gạt nước mắt, các
anh trai Xuân Linh cũng lo
âu, cả nhà rơi vào tình
trạng thấp thỏm bất an,
buồn thảm. Những người
làng an ủi cô bé:
- Ở đây cháu không có
người thân, hay là cháu
quay về nhà ông bà ở bên
Phạm Trạch đi!
- Không, cháu không đi
được, mẹ cháu bỏ đi rồi
cháu không thể cũng bỏ đi
nốt!
Xuân Linh nói với bố
dượng:
- Bố ạ, mẹ con bỏ đi rồi, là
mẹ con nhẫn tâm; nhưng
con hứa con không bao giờ
bỏ nhà đi, con sẽ ở lại đây
cùng vượt qua hoạn nạn
với mọi người, từ hôm nay
con xin được là con đẻ của
bố!
Năm đó, Xuân Linh mới 12
tuổi, đổi từ họ Thái sang họ
Thẩm.
Làm đồng, việc nhà, chăm
sóc người lớn, tất cả mọi
việc Xuân Linh đều gánh
vác, cô bé làm việc như
một phụ nữ thực thụ trong
một gia đình nông dân,
thức dậy lúc mặt trời mọc,
trời tối hẳn mới nghỉ ngơi,
cẩn trọng tính toán từng
món một trong gia đình để
lo liệu qua ngày.
Xuân Linh biết, để gia cảnh
đỡ khó, thì sức khỏe của bố
phải tốt lên, cho nên vào
những lúc nông nhàn, cô
bé không quên chăm sóc
chu đáo cho bố. Mùa hè
năm 1996, thời tiết nóng
bức, bệnh tình bố dượng
cô nặng lên, Xuân Linh
quyết định đưa bố lên nằm
viện trên thành phố Tề
Ninh.
Thu xếp xong việc nhà, cô
kéo bố lên thành phố chữa
bệnh. Đường đất 80 km, cô
kéo xe hết đúng hai ngày
một đêm. Khi đến nơi, chân
cô đã lở ra, vai kéo sưng u
lên một cục lớn.
Để tiết kiệm tiền, Xuân Linh
đã ngủ trong nhà để xe
đạp của bệnh viện, người
trông xe tưởng cô là ăn
mày, đã mấy lần xua cô ra
ngoài. Xuân Linh đành kể
hết sự tình, ông già trông
xe cảm động quá, không
chỉ cho cô mang chiếc xe
kéo đặt vào tận bên trong
nhà xe, còn kiếm cho cô
một cái màn chống muỗi.
Dưới sự chăm sóc của con
gái nhỏ, bệnh của bố
dượng cô dần ổn định hơn,
cô lại kéo bố về quê trên
chiếc xe ấy.
Vừa về đến quê, là vào vụ
thu hoạch lúa mạch, các
anh đều đang ở trường,
ông bà nội chỉ có thể giúp
cô nấu cơm và bó những
túm lúa, thế là hơn bảy
mẫu đất lúa mạch đang
chín, lại một mình Xuân
Linh cắt. Để kịp thu hoạch,
suốt mấy ngày liên tục cô
bé ngủ lại ngoài ruộng lúa,
mệt tới mức không chống
đỡ nổi nữa thì nằm ngủ
luôn trên lúa mạch, ngủ
dậy lại cắt tiếp.
Vì quá lo lắng, lại vì lao lực,
miệng Xuân Linh nở những
mụn nước nhỏ, tay chân
xước máu. Thật sự cô bé đã
kiệt sức, còn lại hai mẫu lúa
mạch nữa.
Đều là lương thực gia đình
trông vào đó!
Cô bé bất lực đứng giữa
ruộng lúa mạch khóc nức
nở không thành tiếng,
khóc tới mức hàng xóm
chung quanh thấy thương
hại quá, bèn tới năm tay
mười tay giúp cô gặt nốt
mảnh ruộng.
Đợt thu hoạch khó nhọc đó
đổi lại được lương thực đủ
ăn cho cả gia đình.
Anh thứ hai đã đỗ kết quả
rất cao trong kỳ thi tốt
nghiệp trung học, nhờ kết
quả đó, anh được tuyển
vào trường đại học Đồng
Tề ở tận Thượng Hải.
Cầm giấy báo nhập học của
anh thứ hai, Xuân Linh chạy
như bay về nhà quên hết
mệt nhọc, nhảy lên vui
sướng. Nhìn đứa em gái
vừa bé vừa đen, người anh
thứ ba là Thẩm Kiến Văn
rớt nước mắt tủi thân vì thi
trượt đại học.
Thẩm Kiến Văn buồn rầu
nói:
- Anh xin lỗi, em đã vất vả
vì cả gia đình, mà anh lại
thi trượt!
Vừa nói anh ba vừa khóc.
Xuân Linh hốt hoảng nắm
lấy tay anh:
- Năm nay thi trượt thì
năm sau thi tiếp, anh đừng
nản chí như thế!
Thẩm Kiến Văn quyết định
không thi đại học nữa, ở
nhà kiếm sống giúp em
gái. Xuân Linh không đồng
tình:
- Em chịu vất vả cũng chỉ vì
muốn các anh học lên đại
học mà thôi! Anh thất bại
là em cũng thất bại!
Ba nghìn Nhân dân tệ học
phí là gánh nặng quá lớn
với cả gia đình. Vào lúc bất
lực ấy, Thẩm Xuân Linh
nghĩ đến chuyện đi bán
máu.
Lần thứ nhất đến nơi bán
máu, vì quá nhỏ tuổi, bác sĩ
không đồng ý!
Lần thứ hai, cô nói dối tuổi
mình, cuối cùng được bán
200 ml máu. Cầm được 400
tệ tiền bán máu, nỗi buồn
bã của cô vẫn không bớt đi.
Vì 400 tệ so với 3.000 tệ thì
còn quá ít ỏi. Như cốc nước
hắt vào đống lửa, chả thấm
vào đâu.
Ba ngày sau, cô quay trở lại
trạm y tế. Lần này, nói kiểu
gì bác sĩ cũng quyết không
lấy máu của Xuân Linh. Quá
lo lắng, cô đành quỳ xuống
cầu xin bác sĩ, và kể cho
ông biết lý do.
Bác sĩ trầm ngâm rất lâu,
cuối cùng ông thở dài bảo:
- Thôi được, chỉ một lần
này thôi nhé! Lần sau cháu
đừng đến đây nữa, cháu
còn quá nhỏ, cơ thể còn
đang phải lớn nữa!
Ông bác sĩ chỉ rút một
lượng máu rất nhỏ tượng
trưng, rồi móc túi ra đưa
cho cô 700 tệ, làm Xuân
Linh vô cùng cảm động.
Về nhà, Xuân Linh đưa tiền
cho bố dượng, bố vội hỏi
tiền ở đâu ra mà nhiều thế
này, cô nói dối là đi vay
người ta.
Bố cô cầm tay con xem xét,
lại móc từ túi cô ra hai tờ
giấy bán máu.
Cả nhà cô đều kinh hãi.
Nhưng số tiền đó còn lâu
mới đủ được, dù chỉ một
nửa học phí cho người anh.
Bố dượng cô quyết định
bán đi một phần mảnh đất
từ ngôi nhà cũ của họ, ông
bà nội cũng bán ba cây
dương vốn định dành gỗ
để đóng quan tài cho ông
bà sau này. Khi bố dượng
không đồng ý bán ba cây
dương, ông bà nói:
- Máu của Xuân Linh còn
không tiếc, chúng tôi còn
cần quan tài để làm gì nữa!
Dưới sự nỗ lực của toàn gia
đình, tiền học cho anh hai,
anh ba cuối cùng đã thu
xếp xong. Để anh Thẩm
Tiến Quân có thứ để lên
trường, suốt mấy tối liền
Xuân Linh thức khuya khâu
vỏ chăn mới và giầy vải
cho anh.
Vào lúc lên đường, Xuân
Linh ra bến xe tiễn anh, cô
nói:
- Anh ạ, nhà mình tuy
nghèo, nhưng khảng khái,
anh phải học cho ra học,
anh đừng lo lắng chuyện ở
nhà, cũng đừng tự khắc
nghiệt với bản thân mình
quá, anh cần tiền tiêu cứ
viết thư về cho nhà nhé,
em sẽ lo cho anh!
Thẩm Tiến Quân không nén
được, ôm lấy đứa em nhỏ
vào lòng, cảm động trào
nước mắt.
Có thể bỏ rơi cha, không
được phép bỏ rơi em
Những người anh lên
đường đi học rồi, Xuân Linh
bắt đầu tính toán xem làm
cách nào kiếm tiền để chữa
bệnh cho bố, lo học phí cho
các anh trai. Ban đầu, cô
định theo chân các chị
trong làng ra ngoài đi làm
kiếm tiền, nhưng ở nhà còn
hai người già và một người
bệnh đều cần chăm sóc, cô
chỉ có thể ở lại. Cân nhắc
kỹ, cô quyết định trồng
bông.
Trồng bông không giống
như trồng những cây khác,
không chỉ phí sức trồng
trọt, ngay khoản phun
thuốc sâu cho bông cũng
rất nguy hiểm, nhưng Xuân
Linh tính nhẩm ra, một
năm trồng bông có thể thu
lãi được 8-9 nghìn Nhân
dân tệ (16-18 triệu VND),
cô không trù trừ bắt tay
vào làm ngay.
Cô háo hức trồng xuống
cây bông, nhưng chẳng
mấy lâu, khu vực Lỗ Tây
Nam (mấy huyện thuộc
Sơn Đông) gặp dịch sâu
xanh trên lá bông
(Helicoverpa armigera) tràn
tới, vụ dịch làm Xuân Linh
cuống quýt, cô bé người
còn chưa cao bằng ngọn
cây bông đã cõng bình xịt
thuốc sâu nặng hơn 20kg
sau lưng đi dọc ruộng bông
để xịt thuốc.
Cô nghe người ta nói, lúc
chính ngọ thời tiết nóng
nực nhất, là lúc trừ sâu có
hiệu quả lớn nhất. Cô liền
chọn lúc giữa trưa nắng to
đi phun thuốc sâu, mặt trời
rát bỏng trút nóng xuống
cánh đồng bông hầm hập
như một lò hấp khí nóng,
làm Xuân Linh không thở
nổi. Cô chỉ có thể chạy
phun một hàng rồi chạy ra
hít thở không khí. Một
ngày vào lúc chính ngọ, vì
thùng thuốc sâu bị rò chảy,
cô trúng độc, ngất đi.
Người làng khiêng Xuân
Linh về. Lúc tỉnh lại, cô
không để ý đến sự ngăn
cản của người bố nằm liệt
giường, lại đòi chạy ra
ruộng bông luôn. Năm đó,
bông được mùa thu hoạch
lớn, nhưng vì thế mà giá
thu mua bị dìm xuống rất
thấp, và Xuân Linh vẫn
không thể kiếm được
khoản tiền như cô mong
muốn.
Đầu óc thông minh của
Xuân Linh lại suy tính, cô
đang nghĩ có cách nào
kiếm được tiền nhanh
nhất. Lúc nông nhàn, cô đã
từng theo người làng đi
thu mua hoa hòe, cành liễu
(dùng như sợi bàng, sợi
chiếu cói của VN), cũng
từng đi bán mũ nan, đậu
tương. Sau này, cô nghe
người ta nói táo Tứ Thủy ở
huyện bên rất rẻ, cô lại
cùng ông bác trong làng đi
Tứ Thủy buôn táo.
Hàng ngày, sau bữa tối, cô
kéo xe kéo lên đường, lúc
trời hơi rạng thì tới được
vườn táo, chất đầy xe táo
rồi quay về ngay. Đàn ông
thanh niên kéo một xe, cô
cũng kéo một xe. Dọc
đường, người ta đều ăn
táo giải khát, cô thì chưa
từng ăn một quả táo nào,
ngay cả những quả dập nát
cũng giữ lại phần bố, cho
ông bà ăn.
Anh thứ tư Thẩm Kiến Hoa
thấy đứa em 14 tuổi vất vả
như thế, quá áy náy, quyết
định bỏ học và cũng trốn
nghĩa vụ quân sự, ở nhà
kiếm sống thay em.
Xuân Linh khuyên anh thế
này:
- Em hâm mộ nhất trên đời
này là quân nhân, anh ở
nhà rồi sau này anh sẽ ra
sao? Anh cứ đi đi, em vẫn
còn chống đỡ gia đình này
được.
Ngày anh tư lên đường,
Xuân Linh rút từ trong túi
ra một ít tiền lẻ nhàu nát
dúi vào tay anh trai:
- Đây là 80 tệ, tiền em
dành riêng ra, anh giữ lấy
để tiêu vặt, vào bộ đội rồi
anh nhớ cố gắng.
Thẩm Kiến Hoa mắt rưng
rưng.
Mùa xuân năm 1997 là
mùa xuân vui sướng hạnh
phúc nhất của Xuân Linh.
Tết năm đó, ngoài người
anh thứ tư đang ở bộ đội,
cả ba anh trai đều quay về
nhà ăn tết. Và ai cũng
mang quà về cho cô em
gái. Người anh cả là sinh
viên mang tặng em một bộ
quần áo mới, người anh
thứ hai cũng là sinh viên
tặng em một chiếc khăn
màu hồng, người anh thứ
ba đang ôn thi cũng mua
cho em một hộp kem trang
điểm.
Xuân Linh ôm tất cả quà
vào lòng vui sướng, nhảy
lên cười, lúc đó cô bé quay
trở lại vẻ ngây thơ con nít
vốn có. Bố gọi ba đứa con
trai đến bên giường:
- Các con phải báo đáp cho
Linh, vì nó đã quá khổ sở
rồi. Ngày sau các con
trưởng thành, các con có
quyền quên bố đi, nhưng
không bao giờ được phép
quên Xuân Linh.
Tình thân vĩnh viễn
Công việc nhà nông bận
rộn, nhưng Xuân Linh
không quên bệnh của bố
dượng, hễ có hy vọng, ngại
gì đường xa núi cao, cô đều
kéo bố đi. Trời xanh không
phụ người có công, bệnh
của bố dượng đã đỡ hơn
rất nhiều, đã có lúc ông
chống được gậy đứng lên.
Những người anh học hành
tấn tới. Anh cả Thẩm Kiến
Quốc sau khi tốt nghiệp đại
học đã thi đỗ để học tiếp
Thạc sĩ.
Người anh thứ tư Thẩm
Kiến Hoa đã được vào Đảng
trong quân ngũ, được đề
bạt lên làm trung đội
trưởng. Tháng 9/1997,
người anh thứ ba Thẩm
Kiến Văn cũng thi đỗ cao
đẳng, được Học viện Đông
y Sơn Đông nhận vào học.
Tháng 3/1998, bà nội bỗng
dưng bệnh nặng, lúc lâm
chung, bà cụ nắm chặt lấy
tay Xuân Linh nói: "Xuân
Linh, cả đời bà chẳng có gì
tiếc nuối, vì đã có một đứa
cháu ngoan như cháu, bà
chỉ thương xót cháu thôi!"
Nói rồi bà lần từ dưới gối
ra một chiếc vòng tay bằng
ngọc đưa cho Xuân Linh,
Xuân Linh không dám cầm.
Ông nội nói: "Xuân Linh,
đấy là thứ bà nội định để
dành cho cháu dâu đầu,
nhưng bà nội nghĩ, cái
vòng này nên để dành cho
cháu, cháu hãy nhận cho bà
mãn nguyện đi!". Xuân Linh
nuốt nước mắt rưng rưng
nhận lấy.
Sau khi bà nội mất, người
anh thứ tư viết thư về, nói
sẽ chuẩn bị thi vào trường
quân sự, nhưng khi biết bà
nội vừa mất, trong nhà đã
lo liệu hết tiền, anh bèn
quyết định bỏ cuộc. Xuân
Linh đọc thư, lo lắng, cô
liền tìm người nhờ gửi thư
cho anh trai khuyên ngăn,
và gửi kèm theo đó 200 tệ,
để anh trai mua sách vở ôn
thi. Cô nói: "Anh ạ, thi vào
trường quân sự là việc lớn
cả đời anh, đừng để khó
khăn trước mắt làm ngăn
cản việc cả đời".
Đúng lúc đó, mẹ Xuân Linh
đã bỏ đi biệt tăm tích lâu
nay, bỗng gửi thư về cho
cô, thì ra mấy năm nay, mẹ
cô bỏ đi rồi đã làm một tờ
giấy li hôn giả mạo với bố
dượng, rồi sang huyện
Bình Dương ăn ở với một
ông có tiệm thực phẩm,
cuộc sống khá sung túc. Mẹ
cô nghe qua người khác
mới biết con gái mình mấy
năm nay chịu cực khổ vô
vàn, trong lòng bà rất ăn
năn. Mẹ cô gửi thư tới
muốn bảo con gái bỏ sang
huyện Bình Dương, hứa sẽ
tìm cho cô một gia đình
đàng hoàng để gả chồng.
Đọc lá thư của mẹ, Xuân
Linh nước mắt dào dạt, rất
muốn được sống một cuộc
sống đơn giản vô lo của
một cô con gái bên cạnh
mẹ. Nhưng cô cũng không
thể nào bỏ rơi gia đình
này, cái gia đình nghèo khổ
hoạn nạn, nhưng cả nhà
đều chân tình yêu thương
cô!
Bố dượng biết con gái khó
xử, khuyên cô:
- Xuân Linh, đi tìm mẹ con
đi! Bố không trách con, cả
nhà ta đã khổ, kéo theo cả
đời con khổ theo thì bố
không nỡ lòng nào!
Xuân Linh cắn chặt môi,
quỳ xuống trước giường
bệnh của bố:
- Bố ạ, khổ sở nữa con cũng
chịu được, bố đừng đuổi
con đi!
Xuân Linh nhờ người viết
thư trả lời mẹ rằng, cô
không muốn theo mẹ.
Một ngày tháng 9/1998, vì
muốn kiếm tiền cho anh
trai thứ tư ôn thi, cô lại
nghĩ đến việc đi bán máu.
Sau rất nhiều lần cầu xin,
cuối cùng bác sĩ đã đồng ý,
lấy 300ml máu của cô. Vốn
thân thể gầy gò yếu ớt vì
thiếu dinh dưỡng, giờ Xuân
Linh càng yếu.
Nhưng cô lấy lại tinh thần,
đi ra bưu điện gửi mấy
trăm tệ đó cho anh. Lúc
liêu xiêu qua đường, vì
không còn tinh thần để ý
kỹ, cô bị một xe tải lớn chở
các cuộn sắt gạt ngã, bánh
xe lớn nghiến qua người
Xuân Linh.
Tin dữ đến, ông nội cô
không chịu đựng nổi, đổ
bệnh liệt giường, bố
dượng Xuân Linh cũng
ngất đi nhiều lần. Người
anh thứ ba Thẩm Kiến Văn
là người đầu tiên biết tin
này, anh chạy về nhà, chỉ
còn biết khóc bên thi thể
em.
Người anh thứ hai Thẩm
Kiến Quân nhận được điện
báo, suốt hai ngày đi tàu
về không ăn không ngủ,
khóc từ Thượng Hải về đến
Sơn Đông.
Ở tít tận Tây An, người anh
cả Thẩm Kiến Quốc đang
học thạc sĩ được tin cũng
khóc rụng rời, không thể
về dự đám tang được, anh
điện về nhà: "Em gái yêu
quý, em dùng tấm lòng
người mẹ để gánh vác cả
gia đình này, dùng đôi vai
yếu ớt để dựng lên một
niềm hy vọng, cả gia đình
mãi mãi yêu em."
Vừa nhận được giấy báo
nhập học của Học viện Lục
quân Quế Lâm, người anh
thứ tư Thẩm Kiến Hoa cũng
đồng thời nhận tin em
chết, anh ngã ngất đi trên
thao trường. Tỉnh dậy liền
vội vã về quê.
Nhưng ở quê, những người
chết trẻ vị thành niên
không được phép tổ chức
đám ma, ngay cả nghĩa
trang của dòng họ cũng
không được phép vào chôn
cùng.
Xuân Linh đến đây sống
bốn năm, họ tên thì đã đổi,
nhưng hộ khẩu thì không
có, ngay cả tư cách là dân
chúng của địa phương
cũng không có, không
được coi là người làng.
Nhưng những người già
trong làng cảm động trước
cuộc đời hiếu nghĩa của
Xuân Linh. Người già nói,
đứa con gái tốt đẹp thế,
chết rồi thì tại sao còn phải
để nó phải chịu tức tưởi
nữa.
Nhà văn Lưu Hồng, người
đã từng đến viết bài phỏng
vấn Xuân Linh hồi trước
cũng đến dự tang lễ, và
viết một bài ai điếu cho cô
bé:
"Em, là một đóa hoa giữa
thung lũng, một vệt mây ở
bên trời, lặng lẽ đến, lại
lặng lẽ đi.
Đôi vai nhỏ gánh đầy tình
người, tâm hồn nhỏ nâng
đỡ cả gia đình, tuổi còn trẻ
như thơ như họa, như tơ
như khói, lại đầy gian nan
khốn khó vất vả.
Em đi rồi, nhẹ như thế, như
đám mây bên trời xa, câu
chuyện để lại nặng như
thế, ân tình cao như núi
Thái Sơn...".
Những người con gái đều
có những son phấn của
riêng mình, có lẽ Xuân Linh
cả đời chưa chạm vào son
phấn, nhưng cô vẫn là
người con gái đẹp nhất.